PHẬT BẢN MỆNH THIÊN THỦ THIÊN NHÃN Người tuổi Tý sẽ nhận được sự phù hộ, độ trì của Phật Thiên Thủ Thiên Nhãn Bồ Tát - vị thần tượng trưng cho sự nhân ái, từ bi. Phật Thiên Thủ Thiên Nhãn (hay còn xưng hiệu là Đức Phật Ngàn Mắt, Ngàn Tay) là hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát.
Tài nữ 14 tuổi nhập cung chưa đến 20 ngày đã bị tuẫn táng theo hoàng đế, để lại thơ tuyệt mệnh khiến thiên hạ xót xa 09/04/21 21:34 GMT+7 1 liên quan Gốc Biết mình sắp phải tuẫn táng theo hoàng đế, nàng tài nữ 14 tuổi đã để lại bài thơ tuyệt mệnh thể hiện sự bi
Bộ phim Thiên Tài Cơ Bản Pháp (The Heart Of Genius) kể về câu chuyện của thiên tài toán học Lâm Triệu Sinh, con gái của ông Lâm Triều Tịch, và một thiếu niên có chỉ số IQ cao - Bùi Chi là những người tìm thấy chính mình trong lý luận toán học và tương tác không-thời gian kép.
(danh) ông trời, chúa tể cả muôn vật. § nhà phật thì cho trời cũng là một loài có công tu thiện nhiều hơn, được sinh vào cõi đời sung sướng hơn người mà thôi. như: "sanh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên" 生死有命, 富貴在天 sống chết có số, giàu sang là do trời, "mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên" 謀事在人, 成事在天 lo toan sự việc là do người, thành công là ở …
Trung niên vận tốt, tài lộc vào cửa, thành đạt, cuộc sống sau hôn nhân hạnh phúc. Nam chủ lanh lợi, nữ chủ thông minh, giỏi giang. 3. Sinh vào ngày 3 Âm lịch: Vợ chồng không hòa thuận, có nguy cơ tan vỡ, cháu cái không hòa thuận, khắc nhau, người này cần phải tu tâm dưỡng tính, tích phúc đức.
+ Trên vâng mệnh trời, dưới theo ý dân. Mục đích : Mở đầu bài, theo sử sách Trung Quốc, Lí Công Uẩn đã nêu những dẫn chứng các vua nào từng dời đô? Lí Công Uẩn nêu những sự kiện ấy nhằm mục đích gì ? CHIẾU DỜI ĐÔ (THIÊN ĐÔ CHIẾU ) Lí Công Uẩn 1. Lý do dời đô.
LWr4IN. Bìa CTY Hán Việt Mệnh Trung Thiên Vị Tác giả Cửu Đâu Tinh Nguồn Convert Leo Sing Wikidich Thể loại Nguyên sang, Ngôn Tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng,….. 【 Hợp đồng kết hôn / Cưới trước yêu sau / mặt dày theo đuổi lại vợ* / Văn giới giải trí ngọt ngào dễ chịu】 [*] Câu đầy đủ là ”Kiêu ngạo nhất thời sảng truy thê hỏa táng tràng”. Mọi người có thể hiểu là lúc đầu nam chính chảnh chảnh lạnh lùng các kiểu không chấp nhận tình cảm của nữ chính rồi sau này làm đủ thứ để theo đuổi lại nữ chính. Cô gái nhỏ đáng thương ngọt ngào mềm mại X Tổng giám đốc bá đạo chiếm hữu, ảo tưởng, điên cuồng. ————————————————- 【 Văn án 1】 Ôn Ngưng năm ấy 20 tuổi, bị ép quay về thành phố Hàn nơi ở của nhà họ Giang để thực hiện hôn ước. Sau khi kết hôn lại hèn mọn lấy lòng bồi bên Giang Thư nửa năm, thế nhưng kết quả lại là không thể sưởi ấm được trái tim anh. Đêm đó rời đi, mưa to gió lạnh, cô gái nhỏ ôm chân cuộn mình nơi ghế lạnh, khuôn mặt gầy gò, nhỏ nhắn bị đông lạnh làm cho tái nhợt. Trong xe cách đó không xa, trợ lý trong lòng thấp thỏm mở miệng “Giang tổng, tôi đến đó đem bà chủ trở về được không?” Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt khép hờ “Chịu chút đau khổ để nhớ lâu, chịu không nỗi sẽ tự biết quay về.” Giang Thư lần đầu tiên tính sai, đêm ấy qua đi, ngay cả tiếng động của cô cũng chưa từng nghe qua. Giang Thư nhận được tin em gái mình gây chuyện ở quán bar, gọi điện yêu cầu người nhà đến nộp tiền bảo lãnh. Vài tuần sau đó. Người đàn ông không thèm để ý “Đừng thả ra, cứ giam giữ đi.” Giang Mông Mông nghe được vội la lên “Anh! Em với chị dâu nhỏ ở đây này! Cũng cùng em bị giam giữ nè! Mau cứu chúng em đi!” Giang Thư bỗng chốc ngồi dậy “Em đưa cho anh nói chuyện với cô ấy.” Ôn Ngưng quay mặt sang nơi khác “Không muốn nói.” Người đàn ông im lặng trong giây lát “Chờ anh, anh sẽ đến ngay.” 【Văn án 2】 Sau đó, vị thái tử gia thành phố Hàn tham gia một chương trình về tình yêu và Ôn Ngưng bị ép phải tham gia. Nam diễn viên bắt chuyện với Ôn Ngưng , đôi mắt Giang Thư đầy thâm tình, chỉ còn kém đem hai chữ chiếm hữu viết lên mặt. Nhưng lại bị anti fan mắng chửi. —- “Giang tổng cực kì phẫn nộ nhất thời gương mặt tối sầm lại, muốn lập tức ngăn chặn Ôn Ngưng rời đi.” Đêm đó, sự cố về âm thanh của chương trình bị lộ ra bên ngoài và trở thành chủ đề nóng trên mục tìm kiếm trên mạng. Giọng nói trầm ấm của người đàn ông”Ngưng Ngưng, em là của tôi.” Ôn Ngưng “Tôi đã sớm không phải là của anh.” Bullet screen* nín thở, tất cả đều đang chờ người đàn ông hẹp hòi, bạc tình này nổi giận. Nhưng lại nghe thấy anh than nhẹ một tiếng, ôn nhu cười nhẹ mang cảm giác cưng chiều “Tôi đây là của em.” [*] Bullet sccreen nguyên văn là 弹幕 danmaku là một thuật ngữ phổ biến ở Trung Quốc dùng để chỉ những bình luận chạy trên màn hình. Một vài phút sau, Giang Thư đăng lên Weibo ——— “Vốn có dũng khí mắng một câu đã khó, nay theo đuổi lại càng khó hơn.” Tết đến, người hâm mộ couple !Aaaaaa ! ! Tôi nói thật đó nha! 🌸 Danh sách chương 🌸 Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Editor An Điềm Beta An Điềm Đầu tháng tám, nhà họ Giang - gia đình giàu có nhất thành phố Hàn tổ chức một hôn lễ đầy long trọng. Rất đông người tham dự, hầu hết những người đứng đầu thành phố Hàn đều có mặt, gọi thật hay là hôn lễ, nhưng thực tế trong mắt của những người quyền quý, ông cụ nhà họ Giang tổ chức hôn lễ long trọng như vậy cho thái tử gia là một cơ hội rất tốt để họ có thể bắt chuyện, tạo dựng mối quan hệ với nhà họ Giang. Hôn lễ hôm đó, Ôn Ngưng rất khẩn trương đến mức không khống chế được mà phát run. Mẹ Từ đi theo bên cạnh cô, lúc thì nhắc đi nhắc lại lát nữa cô bước vào lễ đường phải đi như thế nào, lúc thì sửa sang lại chiếc váy cưới lộng lẫy mà nặng nề trên người cô. Trong khoảng thời gian này Giang Thư luôn đi công tác ở nước ngoài, mãi cho đến ngày đi thử áo cưới anh cũng chưa trở về, Ôn Ngưng cúi đầu mặt hơi ửng đỏ, nhịn không được nghĩ, lát nữa Giang Thư nhìn thấy bộ dạng cô mặc áo cưới không biết sẽ có biểu cảm ra sao. Chính thức vào buổi lễ, Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu, lại nhịn không được mà tim đập tăng tốc, khăn voan trùm đầu của cô dâu trắng tinh buông xuống trước mặt cô, chiếc vòng cổ đính kim cương tinh xảo chợt ẩn chợt hiện càng làm nổi bật hơn sự quyến rũ từ đường cong xương quai xanh của cô, vòng eo thon gọn không một chút mỡ thừa của Ôn Ngưng lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người tham gia hôn lễ. Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thoáng qua làm khăn trùm đầu của cô bị bay lên lộ ra khuôn mặt trong chớp mắt, một gương mặt tuyệt lệ đầy non nớt của cô gái nhỏ làm mọi người ở buổi lễ phải hít một hơi, tất cả mọi người đều dừng lại cuộc trò chuyện và sau đó là một không khí hoàn toàn yên tĩnh. Sau một hồi yên lặng lại là một loạt tiếng rì rào đủ các kiểu nói, Tam thiếu gia nhà họ Giang thật xứng đáng là người giàu có nhất thành phố, các cô gái thượng lưu trong danh viện hắn liếc mắt một cái cũng không cần, hóa ra đã có Kim Ốc Tàng Kiều* quả thật là tuyệt sắc giai nhân, cô bé này nhìn qua thấy tuổi còn rất nhỏ, ngoại trừ trẻ trung và xinh đẹp ra chắc chắc cũng là người không ít thủ đoạn, mọi người thầm nghĩ. *Kim Ốc Tàng Kiều dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung lãnh cung Trường Môn chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc. Hạ thiếu gia - Hạ Trình từ nhỏ đã cùng Giang Thư quan hệ rất tốt, cùng vài người nữa cùng nhau lớn lên, ngày hôm qua anh mới biết được tin Thư ca muốn kết hôn từ cha mình, sáng nay anh ta vội vàng đếm sớm và ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc mọi người đang còn thưởng thức trong kinh ngạc thì anh ta liền luống cuống tay chân lấy điện thoại ra để chụp một tấm hình của Ô Ngưng, tấm lụa trắng chỉ vén lên một chút, bức ảnh chỉ chụp được hình dáng mông lung, nhưng điều đó không thể nào giấu đi được khí chất của Ôn Ngưng. Hạ Trình chọn hai tấm hình gửi lên nhóm bạn trên Wechat đầu tiên là tag tên Giang Thư. [ Giang Thư] [Thư ca!! Anh lần này làm vậy quá không đúng rồi! Kết hôn vậy mà chưa từng nói cho em biết ?!! Cũng may là cha em đã nói cho em biết, chúng ta thật sự là anh em cùng nhau lớn lên sao??] [Có điều là Giang ca à! Anh giấu cũng kỹ thật đấy, chị dâu thật sự rất đẹp, cũng khó trách anh lại giấu kĩ vậy, khi nào thì anh định đem cô ấy đến ra mắt mọi người đây?!!] Giang Thư không đáp lại, các anh em phía cùng một loạt thả "Mẹ kiếp" icon của Wechat. Ngoài Hạ Trình ra, những người khác thậm chí còn chưa từng nghe nói đến hôn lễ ngày hôm nay của Giang Thư. Càng vô lí hơn là, Giang Thư - chú rể hôm nay lại không có mặt ở buổi lễ. Hạ Trình vừa mới la lên vài câu trong nhóm, tại lễ lại đường nổi lên vài tiếng xôn xao khác thường, khúc nhạc hôn lễ đột nhiên ngừng lại, bốn phía nổi lên tiếng bàn tán xì xào của những người tham gia hôn lễ. "Chú rể thế nào còn chưa đến?" "Nhà họ Giang làm lớn thế này, không có khả năng lại gặp sự cố..." "ĐM, các người xem mặt của ông cụ nhà họ Giang đều đen cả rồi, lần này Giang thiếu chắc chắn là cố tình không đến rồi!" "Đây thật có chút quá điên cuồng đi, đã từ lâu nghe nói thái tử gia của thành phố Hàn trời sinh tính ngông nghênh, tùy tiện ngạo mạng, không nghĩ tới lại gây ra chuyện lớn như vậy, không cho ai chút thể diện nào...." "Trời đất, thật uổng vừa nảy tôi còn hâm mộ cùng ghen tỵ với cô dâu, giờ thì thể diện đều mất hết, nếu tôi là cô ấy chắc tôi lập tức từ tầng lầu 28 nhảy xuống rồi." "Xuỵt, cô nói nhỏ một chút..." Hạ Trình ngẩng đầu nhìn Ôn Ngưng đứng giữa lễ đường, cô gái nhỏ hai tay nắm chặt chiếc váy cô dâu, cô đứng đó lẻ loi không biết phải làm thế nào. Ông cụ nhà họ Giang ôm trái tim căng ra nghiêm mặt "Lập tức đi bắt tên súc sinh Giang Thư đem về đây cho ta!" Hạ Trình tay có chút run rẩy gửi tin nhắn lên nhóm [Thư ca, CMN anh còn là người không vậy?? Kết hôn mà anh không đến, để một mình cô dâu chịu trận nơi đây?] Hạ Trình hơn hai mươi năm qua lại với Giang Thư chứng kiến vô số sự ngang ngược, phản động của anh nhưng hôm nay để làm đến cảnh tượng thế này, cậu ta đời này thật sự không dám nghĩ tới. Trên bầu trời cao, chiếc máy bay tư nhân đang bay nhanh về phía bên kia đại dương xa xôi. Bên trong phi cơ nhiệt độ gần như thấp xuống cực điểm. Trên chiếc ghế làm bằng da thật, người đàn ông ngón tay thon dài như là cố ý hay vô ý vân vê mu bàn tay, nhíu chặt đôi lông mày, gương mặt góc cạnh tràn đầy lạnh lùng. Những người bên cạnh Giang Thư trước nay đều đã được qua huấn luyện nghiêm chỉnh, rất biết đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt, thái tử gia này tự cao, tàn nhẫn tận trong xương, những lúc tâm tình không tốt thì không ai dám đụng tới hắn. Hôm nay là ngày thành hôn của anh ta, nhưng mà Giang thiếu thành phố Hàn cả đời tùy ý làm bậy, chưa bao giờ phải chịu một ai ép buộc, trong nhà mỗi năm đều lập nhiều hôn ước, anh ta đương nhiên là không hài lòng và cũng không cần để ý. Tất cả mọi người trong phi thuyền đều không dám làm gì vì sợ không may làm sai thì nguy, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, tất cả đều im lặng nhưng thật sự là mọi người không chịu nổi tiếng chuông điện thoại đang reo như đòi mạng kia. Trợ lí Nhậm Thiên Cao huyệt thái dương đang đập thình thịch, ánh mắt thỉnh thoảng hướng qua bên này quét nhanh qua gương mặt tựa Diêm Vương kia, trong lòng âm thầm soạn thảo văn bản dài tám trăm chữ xin từ chức. Nửa giờ sau, người đàn ông miễn cưỡng mở miệng "Nói" Nhậm Thiên Cao không dám chậm trễ một giây liền nói"Là ông cụ nhà" Giang Thư lơ đãng môi nhếch lên, cười nhạo một tiếng"Lần này là bệnh tim bộc phát hay bị tắt động mạch não?" Nhậm Thiên Cao"........." Một bên là lão tổ tông, một bên là thái tử gia, Nhậm Thiên Cao không dám rên một tiếng, chỉ biết đem tầm mắt mình phóng về phía những đám mây trùng trùng điệp ngoài kia thầm tính toán xem chắc nhảy xuống đó có vẻ dễ chịu hơn. Giọng nói của Giang Thư chậm rãi mà nặng nề, mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng lọt vào tai của ông cụ Giang ở đầu dây bên kia. Ông cụ tức giận không nhẹ, uy nghiêm ông tích lũy cả một đời đều bị mất hết trước mặt đứa cháu trai này, hơi thở hỗn hển không đều "Giang Thư! Thằng oắt con khốn nạn kia! Mày nghĩ mày cánh cứng rồi, bay được rồi hả? Hôn nay nếu mày dám không quay trở lại thì cổ phần của Giang thị một phần mày cũng không có!" "Thật sự rất quý nha...." Người đàn ông như cũ khẽ giễu cợt. Ý của Thư ca câu này là đang giễu cợt cái tài sản đó quý quá, kiểu như ta đây không thèm nhưng nói vậy chọc ông cụ. Ông cụ Giang biết chuyện này sẽ không thể ràng buộc được Giang Thư, hắn đúng là chẳng để vào mắt những thứ này, đứa cháu này của ông mấy năm nay ở nước ngoài thủ đoạn cao siêu mọi người đều biết, tài sản của hắn từ lâu không phải là thứ Giang thị có thể sánh bằng. "Tôi là thằng oắt con khốn nạn vậy ông là cái gì, lão già khốn nạn hử? Phải không?" Giang Thư miễn cưỡng thay đổi tư thế, bộ đồ Tây được cắt may tinh xảo, mũ áo gọn gàng, vậy mà lại nói ra những lời nói không thể tin được, "Không phải là ông đang tự chửi mình đó chứ." Nhậm Thiên Cao "..............." Giang Thư sắc mặt như cũ vẫn không thay đổi, không nói thêm một câu nào nữa liền trực tiếp cúp máy. Thông báo từ Wechat không ngừng run lên, hắn tùy ý lấy tay mở ra, Đôi mắt vốn không chút chú ý lại đột nhiên nhìn chằm chằm tấm lưng xương bướm trắng mịn của cô gái trong ảnh chụp trên màn hình, cổ họng bất giác bỗng trượt lên xuống vài cái, nhấn một cái lưu lại, sau đó cau mày liếc mắt nhìn về phía chiếc váy cưới hở lưng, ngẩn người, nhỏ giọng mắng thầm "CMN." ********************************************************** "...........Là Giang Thư phải không?" Mười hai giờ đêm, Ôn Ngưng tỉnh lại sau những giấc mơ vụn vặt. Cô mặc một chiếc áo T- shirt phông rộng, cuộn tròn thành quả bóng nhỏ ở trên giường, lưng ướt đẫm mồ hôi, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, đầu choáng váng, hô hấp vô cùng bất an. Đợi đến lúc cô bình tĩnh trở lại mới ôm chăn ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh. Chiếc giường êm ái, khăn trải giường mềm mại như lụa, trên đầu là những chiếc đèn nạm kim cương lộng lẫy và thậm chí có cả những tác phẩm nghệ thuật của các tác giả nổi tiếng, tất cả đều không hề trùng khớp với trí nhớ hơn mười năm qua của cô. Ôn Ngưng ở đây đã hơn hai tháng, đây là biệt thự Tân Hải của Giang Thư tại thành phố Hàn, căn biệt thự sang trọng, xa hoa, khác xa với ngôi nhà tại một cái làng dột nát nơi cô lớn lên. Kim Ốc Tàng Kiều, thật quá phù hợp. Nhưng Ôn Ngưng đã ở đây hơn hai tháng, lại không có được một đêm ngủ an ổn. Một lúc sau, thần kinh căng thẳng của cô mới dịu đi một chút, nhớ lại khi tỉnh dậy trong cơn choáng váng, dường như cô nghe thấy có rất nhiều tiếng động ở bên ngoài phòng, hít một hơi thật sâu, cô can đảm rời khỏi giường. Lấy đôi dép lê duy nhất dùng cho khách mang vào, Ôn Ngưng cẩn thận lần mò trong bóng tối hướng cánh cửa phòng ngủ bên cạnh mà đi tới. "Là Giang Thư đã về ư?" Cô gái rụt rè hỏi, âm thanh mang theo chút mềm mại mới tỉnh ngủ. Đáp lại cô chỉ có tiếng vọng của căn phòng lớn trống rỗng. Dường như cô không cam lòng, lại đi về phía bên kia hành lang, cuối hành lang là nhà bếp phía tây, càng đến gần cô có thể thấy một chút ánh sáng mờ ảo. Ôn Ngưng trong lòng có chút nhảy nhót, đuôi chân mày đều hiện lên vẻ chờ mong "Giang Thư, là anh về phải không?" "______aaaa" Vừa dứt lời, một tiếng thét chói tai đột ngột vang lên, ngay sau đó là một loạt những âm thanh của bát đũa rơi xuống bị vỡ. Chạm vào bàn ăn làm đổ vỡ mọi thứ là cô hầu gái nhỏ giúp bếp trong biệt thự Huệ Phân, vốn vẻ mặt cô đầy kinh hoàng nhưng khi nhìn thấy người đến là Ôn Ngưng mới lấy lại được bình tĩnh. Chậm rãi hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên gương mặt biến sắc, cau mày nhìn Ôn Ngưng không một chút che giấu mà trách móc "Khuya như vậy còn không đi ngủ, cô chạy lung tung như vậy là muốn hù chết người ta hả?" Ôn Ngưng bị mắng choáng váng một chút, theo thói quen lại ngồi xổm xuống nhặt những mảnh vỡ của gốm sứ văng đầy trên mặt đất, hơn nửa đêm cô lấy hết can đảm đi ra, lại không biết nguyên nhân gì mà bị chỉ vào mũi mắng, cũng không tìm thấy Giang Thư mà mình tâm tâm niệm niệm*, lúc này trong lòng có chút không yên nên chỉ một chút lơ là bàn tay cô đã bị mảnh sứ cắt một đường dài. *Tâm tâm niệm niệm lúc nào cũng nghĩ tới, hướng về Cô từ nhỏ đã bị khi dễ, trên người liên tục đã không biết có bao nhiêu vết thương lớn nhỏ, một vết thương nhỏ như thế này có đáng là gì, chẳng qua là máu từ miệng vết thương không ngừng rỉ ra. Huệ Phân khẩn trương lùi lại phía sau mấy bước kéo ra khoảng cách với cô, nói chuyện có chút lắp bắp "Đây là chính cô tự làm mình bị thương, không liên quan gì đến tôi cả! Cô không được đổ oan lên trên người tôi!" Nhìn thấy Ôn Ngưng cũng không có ý định truy cứu, Huệ Phân thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ cô muốn lợi dụng lúc nửa đêm không có người đến nhà bếp phía Tây để lấy trộm một số nguyên liệu trong ngày không dùng hết đem bán cho khách sạn, đâu có nghĩ đến lại gặp được Ôn Ngưng nửa đêm không ngủ được ở nơi này chứ. Cũng may là người chủ này không được sủng ái, trong ngày hôn lễ trực tiếp bị chú rể cho leo cây, trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu trong thành phố Hàn. Hơn hai tháng trước, sau khi Giang Thư đưa cô về biệt thự này, anh đã để cô ở đây một mình, thậm chí còn không cùng cô vào cửa ngay ngày đầu tiên anh đưa cô tới. Cửa hào môn khó vào, hơn sáu mươi ngày không một ai quan tâm, nhìn thế nào cũng không giống như cách nên được đối xử mà một nữ chủ nhân, một Thiếu phu nhân nên có. Thậm chí còn không được xem như là một tình nhân nhỏ hay một người phụ nữ để làm công cụ ấm giường. Có lẽ vừa rồi đã gây ra tiếng động quá lớn, đã làm kinh động đến phòng của bà quản gia - Mẹ Từ ở lầu một. Mẹ Từ đối với Ôn Ngưng một cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành lại nhát gan này rất hài lòng và hết mực quan tâm, lo lắng cho cô, đôi mắt còn buồn ngủ lần theo ánh sáng mà đi tới, nhìn thấy tay của Ôn Ngưng bị thương lập tức không nhịn được mà căng thẳng, quay đầu nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô người hầu bên cạnh - Huệ Phân, vội vàng tìm kiếm hòm thuốc nhanh chóng băng bó cho Ôn Ngưng. "Trời đất, tại sao lại bị một vết thương sâu như vậy cơ chứ, miệng vết thương vẫn còn bị mảnh sứ ghim vào này, Ôn tiểu thư cháu phải kiên nhẫn một chút nhé rượu này có thể khử trùng nên sẽ có chút đau, cháu cố chịu một chút nhé!" Mẹ Từ vẻ mặt đầy quan tâm. Trên gương mặt Ôn Ngưng vốn không có bao nhiêu cảm xúc lại lộ vẻ xúc động, cô ăn nhờ ở đậu đã quen cũng chưa từng thấy ba mẹ mình quan tâm như vậy, cũng chưa từng thấy ai vì cô bị thương mà khẩn trương đến như thế, ngày trước những vết thương trên người cô còn nghiêm trọng hơn như vậy nhiều, thường thì cô đem vết thương đi rửa dưới nước rồi từ từ chịu đựng cơn đau chứ còn cảm giác của nước khử trùng như thế nào thì rất ít khi được biết đến "Không có việc gì đâu, vết thương này nhỏ thôi, không hề đau tí nào, chỉ cần ngủ một giấc là ổn rồi, mẹ Từ dì đừng lo lắng." Ôn Ngưng cười cười nhưng mẹ Từ không hề nghe theo cô. "Đứa nhỏ này, da cháu rất là mềm làm sao lại không đau được cơ chứ, lỡ như không chăm sóc kĩ phải để lại sẹo thì không tốt chút nào, cháu đó phải chú ý, mấy ngày tiếp theo đều không được để dính nước, mẹ Từ sẽ kiểm tra vết thương cháu hằng ngày xem cháu có thay thuốc không đấy." Ôn Ngưng gật đầu, nói cảm ơn bà, cô nghĩ đến trước đây cô đã để lại rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ cũng đều không quan tâm, nhưng những gì mẹ Từ vừa nói lúc nảy đã nhắc nhở cô, nếu lỡ như để Giang Thư nhìn thấy có phải không sẽ thấy cô ấy không đẹp..... . Nghĩ đến Giang Thư cô liền mở miệng hỏi "Giang Thư anh ấy.... rất nhanh sẽ trở lại phải không ạ?" Mẹ Từ không ngẩng đầu lên, đương nhiên là không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, tùy tiện lấy vài cái
We will keep fighting for all libraries - stand with us! Internet Archive logo A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. Upload icon An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Upload User icon An illustration of a person's head and chest. Sign up Log in Internet Archive Audio Live Music Archive Librivox Free Audio Featured All Audio This Just In Grateful Dead Netlabels Old Time Radio 78 RPMs and Cylinder Recordings Top Audio Books & Poetry Computers, Technology and Science Music, Arts & Culture News & Public Affairs Spirituality & Religion Podcasts Radio News Archive Images Metropolitan Museum Cleveland Museum of Art Featured All Images This Just In Flickr Commons Occupy Wall Street Flickr Cover Art USGS Maps Top NASA Images Solar System Collection Ames Research Center Software Internet Arcade Console Living Room Featured All Software This Just In Old School Emulation MS-DOS Games Historical Software Classic PC Games Software Library Top Kodi Archive and Support File Vintage Software APK MS-DOS CD-ROM Software CD-ROM Software Library Software Sites Tucows Software Library Shareware CD-ROMs Software Capsules Compilation CD-ROM Images ZX Spectrum DOOM Level CD Books Books to Borrow Open Library Featured All Books All Texts This Just In Smithsonian Libraries FEDLINK US Genealogy Lincoln Collection Top American Libraries Canadian Libraries Universal Library Project Gutenberg Children's Library Biodiversity Heritage Library Books by Language Additional Collections Video TV News Understanding 9/11 Featured All Video This Just In Prelinger Archives Democracy Now! Occupy Wall Street TV NSA Clip Library Top Animation & Cartoons Arts & Music Computers & Technology Cultural & Academic Films Ephemeral Films Movies News & Public Affairs Spirituality & Religion Sports Videos Television Videogame Videos Vlogs Youth Media Search the history of over 808 billion web pages on the Internet. Search the Wayback Machine Search icon An illustration of a magnifying glass. Mobile Apps Wayback Machine iOS Wayback Machine Android Browser Extensions Chrome Firefox Safari Edge Archive-It Subscription Explore the Collections Learn More Build Collections Save Page Now Capture a web page as it appears now for use as a trusted citation in the future. Please enter a valid web address AboutBlogProjectsHelpDonateContactJobsVolunteerPeople About Blog Projects Help Donate Donate icon An illustration of a heart shape Contact Jobs Volunteer People Audio Item Preview Flag this item for Graphic Violence Explicit Sexual Content Hate Speech Misinformation/Disinformation Marketing/Phishing/Advertising Misleading/Inaccurate/Missing Metadata audio Mệnh trung thiên ái by GTA Publication date 2022-07-09 031400 Topics Love Story Audio Digitizing sponsor info Language vi Addeddate 2022-07-08 201419 Descriptions Enjoy Story Audio Collection 24288 from GTA, converted by Google Translate API. Identifier gtaaudio_24288 plus-circle Add Review comment Reviews There are no reviews yet. Be the first one to write a review. 31 Views DOWNLOAD OPTIONS download 1 file TORRENT download download 1 file VBR M3U download download 28 files VBR MP3 Uplevel BACK chang-re-chie download chang-re-quyen-the- download chang-re-sieu-cap-wt2_chu download chong-chua-cuoi-anh-ten- download co-dau-ga-thay-lao-dai-anh-nhe download dau-la-dai-luc-trung-sinh-duong download de-nhat-kiem-than- download doc-ton- download don-phuong-duoc-de download ke- download lac-mat-co-dau-xung-hi-68 download lieu-trai-di-t download nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc-54 download nguoi-dau-ye download nguoi-dau-yeu-1 download nguoi-dau-yeu download nhom-tien-sinh- download ong-xa-bac-ty-l download sieu-cap-thieu download tan-an-quy-su-998235_quy download thap-nien-90-cha-ta-bao-hong-gioi download thien-gioi-bao-boi-tong-tai-de-quoc-yeu-sa download toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu- download tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-57 download tong-giam-doc-bac-ty-khong-de-choc-57 download tong-tai-lanh-lung-yeu-pha download van-co-tha download vo-yeu-quyen-luc-cua-vuo download download 32 Files download 32 Original SHOW ALL IN COLLECTIONS Góc Truyện Audio Non-English Audio Uploaded by gta2021 on July 8, 2022 SIMILAR ITEMS based on metadata Terms of Service last updated 12/31/2014
Editor Thùy Trâm Beta Bơ - Mẹ Từ vui mừng khôn xiết, định đi gọi Ôn Ngưng, nhưng Giang Thư lại nói "Quên đi, đã muộn rồi, đừng kêu cô ấy dậy." Anh cau mày, từ trước đến nay anh luôn là người đàn ông lạnh lùng ít nói nhưng giờ phút này lại cảm thấy nên dặn dò thêm vài câu "Vài ngày nữa, mẹ tôi sẽ đến Trung Quốc sinh sống một thời gian, không biết lại muốn quậy cái gì, bà cứ quan sát... Đừng để Ôn Ngưng bị bắt nạt là được, có gì thì cứ liên hệ với tôi. " Mẹ Từ gật đầu "Vâng, thưa cậu chủ." Chuyến xuất ngoại lần này của Giang Thư vô cùng bề bộn, phải kéo dài một thời gian. Nhiệt độ ở thành phố Hàn thay đổi đột ngột. Mùa đông đến rất nhanh, thời điểm khi rời đi, mọi người vẫn mặc áo ngắn tay. Vậy mà giờ đây, con đường đầy áo khoác đệm bông. Thậm chí vài ngày trước còn có tuyết. Ôn Ngưng mỗi ngày đều dậy sớm, rửa mặt xong liền ngoan ngoãn đi đến giúp mẹ Từ, không ồn ào náo loạn, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng chưa từng đề cập đến chuyện Giang Thư bao giờ sẽ về. Mẹ Từ có thể nhìn thấy sự nhớ nhung và mất mát trong lòng cô, dường như cô sợ người khác lo lắng nên không biểu hiện rõ ra điều đó, haiz, thật là hiểu chuyện đến đau lòng mà. Bà nhớ tới cuộc điện thoại của Giang Thư đêm đó, liền quay ra cười nói với Ôn Ngưng "Nếu phu nhân nhớ tiên sinh, thì có thể gọi điện cho cậu ấy." Tâm tư nhỏ của cô gái bị vạch trần, vành tai Ôn Ngưng đỏ bừng, có chút ngượng ngùng nói "Anh ấy hẳn là rất bận, con sợ quấy rầy anh ấy." Mẹ Từ đang rửa bát "Không có chuyện như vậy đâu, tiên sinh bận lâu như vậy, chắc hẳn là rất nhớ con." Ôn Ngưng lắng nghe, vội đáp lại "Vâng ạ" Cô trầm ngâm suy nghĩ, mẹ Từ là thế hệ lớn tuổi, bà luôn hi vọng cô và Giang Thư sẽ hạnh phúc, bà hiểu cô và cũng đã nói rất nhiều để an ủi cô. Nhưng từ lúc Giang Thư vắng mặt trong hôn lễ, Ôn Ngưng tự mình biết lời nói an ủi dù dễ nghe đến đâu cũng chỉ là lời an ủi mà thôi, không nên coi đó là thật. Giang Thư làm sao có thể nhớ cô. Do dự một lúc, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, nghe mẹ Từ nói xong liền chạy vào đại sảnh, căng thẳng ngồi xuống thảm gần bàn cà phê, tay cầm điện thoại cố định, cẩn thận bấm hơn mười con số. Mặc dù không biết nên nói gì, nhưng cô nhớ Giang Thư cũng đã nhiều ngày như vậy, không trông mong anh về nhà, có thể nghe thấy giọng nói của anh đã là tốt rồi. Ở phía đối diện, âm thanh điện thoại vang lên, vẫn chưa ai nghe máy, cô gái nhỏ cong ngón tay cầm điện thoại, nhịp tim đập rộn ràng và bắt đầu hơi căng thẳng. Sự căng thẳng này đã theo cô hơn mười năm rồi kể từ khi cô lén chạy đến nhà chú trưởng thôn để gọi điện. Trong những lần đó, đã không biết bao nhiêu lần cô lấy hết can đảm gọi đến dãy số này, nhưng đều không nghe máy. Trong lòng tràn đầy mong đợi rồi cuối cùng lại thất vọng cô đơn, chỉ vài cuộc gọi nhỡ, khóe mắt cô gái khẽ rũ xuống, mím môi, nghe âm thanh tít tít đầu bên kia điện thoại liền ngượng ngùng cười cười, đem điện thoại đặt xuống. Anh ấy có lẽ rất bận rộn. Ôn Ngưng trở về phòng. Mọi thứ cứ như trở lại hôn lễ, cô bình tĩnh lại, suy nghĩ hồi lâu, không nhịn được tự giễu cười, dường như từ đầu đến cuối cô đều đang đợi anh về. Cô gái nhỏ lặng lẽ ngồi trong phòng một lúc sau đó nhanh chóng che đậy đi sự mất mát của mình. Sau đó, cô lấy những tờ báo vẫn còn giữ ở ngăn kéo của bàn trang điểm, trên các trang báo có rất nhiều dấu khoanh đỏ ở các mục thông báo tuyển dụng. Từ khi hiểu chuyện, cô đã phải chăm sóc cả gia đình, khi trẻ con của các nhà khác còn đang khóc lóc đòi kẹo ăn thì cô đã phải đứng lên chiếc ghế đẩu nhỏ để nấu ăn trên chiếc bếp lò còn cao hơn cô nửa cái đầu. Khi đã lớn hơn, cô phải đi làm thuê khắp nơi cho người khác, kiếm một số tiền nhỏ để trợ cấp cho gia đình và chữa bệnh cho ông nội. Cô chưa bao giờ có ý định dựa dẫm vào đàn ông sau khi kết hôn, sau vài tháng nghỉ ngơi nhàn rỗi, cô nên lấy lại tinh thần lúc trước. Cô gái nhỏ ngồi vào bàn tiếp tục xem qua thông tin tuyển dụng một cách nghiêm túc. Hơn nửa giờ sau, người làm đi đến gõ cửa, nói cô có điện thoại. Ôn Ngưng vui mừng khôn xiết, còn tưởng là Giang Thư, nhưng khi vừa nhấc máy lên, nghe thấy giọng nói đầu bên kia, vẻ mặt lập tức trở nên sợ hãi. Ở đầu kia điện thoại, giọng thím cô ầm ĩ và lạnh lùng vang lên "Bệnh của ông cháu không thể trì hoãn được nữa rồi, bác sĩ nói muốn phẫu thuật, cháu biết hoàn cảnh gia đình dì rồi đấy, chú dì không thể chi trả cho ca phẫu thuật đắt tiền như vậy được." Ý tứ của thím, cô hiểu rất rõ, ông nội đối với cô vô cùng tốt, nếu hồi nhỏ ông không đón cô về thì cô cũng đã chết trên đường từ lâu rồi "Thím cứ yên tâm, ông nội nhất định sẽ được phẫu thuật. Thím đợi cháu vài ngày nữa, cháu sẽ tìm cách giải quyết." Từ khi kết hôn với Giang Thư, tuy nói là không phải lo ăn lo ở, nhưng trong tay cô cũng không có nhiều tiền dư dả, số tiền ít ỏi kiếm được từ việc đi làm thêm đều được đổi thành thuốc chữa bệnh, bởi vậy cô thực sự không thể kiếm được số tiền phẫu thuật lớn như vậy trong một thời gian ngắn. Thím cô nghe xong lập tức thay đổi giọng nói, bắt đầu nói những câu chanh chua, mỉa mai "Nuôi cô bao năm thật uổng phí công sức? Nhfa họ Giang giàu có như vậy, gả cô quá đó ăn sung mặc sướng, hai tay không phải chạm nước vậy mà bảo cô bỏ một số tiền ít ỏi như vậy cũng không được? Giờ thì sao? Chúng tôi vất vả nuôi cô lớn để cô trả ơn thế này sao?!" Ôn Ngưng nhíu mày, đôi môi nhỏ hồng mím chặt, không nói lời nào. Từ lúc cô còn nhỏ đến khi trưởng thành chưa từng có ai nuôi dưỡng cũng chưa từng dựa dẫm vào ai, trong khoảng thời gian này việc ăn uống ngủ nghỉ đều do một tay Giang Thư chi trả, trong lòng cô cũng rất phiền muộn, chưa từng đề cập đến việc ngửa tay xin tiền Giang Thư như lời thím cô vừa nói. Tuy nhiên, bệnh tình của Ông nội thật sự không thể trì hoãn thêm. Đầu bên kia điện thoại tràn ngập âm thanh chơi mạt chược náo nhiệt, một người đàn bà ở bên kia thúc giục vài câu, thím cô bắt đầu mất kiên nhẫn, vội vàng nói "Dù sao tính mạng của ông nội đều nằm trong tay cô, tự mình nghĩ đi!" Nói xong bà ta liền cúp máy. Ôn Ngưng thở dài, cẩn thận nhìn lại mấy cái địa chỉ tuyển dụng khoanh tròn, gấp lại đàng hoàng bỏ vào ba lô, thay đổi quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi Ngự Kiền Loan. Thành phố Hàn phồn hoa nhưng lại lạnh như băng, người bình thường ở thành phố khổng lồ này nhỏ như con kiến, Ôn Ngưng mới đến vẫn còn bỡ ngỡ chưa quen cuộc sống nơi đây, ở nơi đất khách quê người không có bạn bè thân thiết, tuổi cô còn trẻ lại thiếu kinh nghiệm, rất khó có thể tìm được việc làm. Liên tiếp nhiều ngày trôi qua, cô làm công việc bán thời gian là phát tờ rơi, hàng ngày đều đi sớm về muộn, rong ruổi qua hàng chục con phố lớn nhỏ trong thành phố Hàn, tất cả số tiền kiếm được đều cất vào thẻ, không tiêu một xu nào. Sang tuần thứ hai thì cô tìm được công việc dọn dẹp vệ sinh tại một văn phòng kinh doanh bất động sản, so với việc phát tờ rơi thì cũng tương đối ổn định hơn nhiều và thu nhập không đến nỗi tệ. Ôn Ninh làm việc hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng được một ngày nghỉ ngơi, ăn cơm trưa tại nhà. . Thấy cô ngày càng gầy đi, trong lòng mẹ Từ vô cùng xót xa, dù sao bà cũng chỉ là người làm trong nhà, ngày thường cô ra ngoài làm gì cũng không đến lượt bà hỏi. Nấu xong bữa trưa vô cùng phong phú, mẹ Từ liên tục gắp thức ăn vào bát của Ôn Ngưng "Cũng không biết phu nhân đã ăn gì ở bên ngoài trong nửa tháng qua, thật vất vả mới đem mặt bồi dưỡng lên chút ít thì chưa đến vài ngày lại gầy lại rồi." Ôn Ngưng nếm thử canh, mỉm cười làm cho bà yên lòng "Ở đấy chúng con đều có cơm hộp, mẹ Từ đừng lo lắng, ăn ngon lắm." Thực ra, cô chỉ là một nhân viên dọn dẹp nhỏ, cô cũng không quan tâm đến chuyện cơm nước, chưa kể đến cô cũng không có nhiều tiền trong tay, đồ ăn trưa thường là bánh hấp hoặc bánh khô với nước sôi. Hai người còn chưa kịp nói hết, cơm cũng mới ăn được một nửa, bên ngoài biệt thự, cách đó không xa tiếng gầm của một chiếc xe thể thao tiến đến dừng ngay trước sân. Lông mày Ôn Ngưng sáng lên nhìn mẹ Từ, chưa đợi bà nói cô đã nhanh chóng đặt đũa xuống, vui vẻ chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa, chân cô liền dừng lại, vẻ mặt hưng phấn bị kích động, nhìn chằm chằm chiếc Maserati màu hồng trước cửa, ngây người tại chỗ. Trên ghế lái của chiếc xe thể thao màu hồng, một cô gái trẻ ăn mặc khá thời trang và chói mắt, đeo kính râm cũng khó che giấu vẻ nuông chiều, cằm vểnh lên cao, nhìn kỹ, trông có chút giống với Giang Thư, đều là người đẹp mắt, tính tình bướng bỉnh. Vài giây sau, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đi ngay theo sát. Hai vệ sĩ da đen cao lớn đẩy chiếc xe lăn đi ra. Người phụ nữ ngồi trên xe lăn tầm bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, cao quý và ưu nhã, mặc dù hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi nhưng bộ dáng vẫn lạnh lùng kiêu ngạo không hề thay đổi. Quản gia ở trước cửa vội vàng tiến lên mở cửa cúi đầu, mấy người bước vào hùng hổ, cô gái đeo kính râm nhìn Ôn Ngưng đang sững sờ tại chỗ, thản nhiên quát "Cô định đứng đấy khoanh tay à? Chẳng lẽ phải để tôi tự mình kéo hành lý? Cô là người mới sao?" Ôn Ngưng nghe vậy liền lập tức chạy tới hỗ trợ. Mẹ Từ đã đến chậm một bước, bà chạy đến chỗ Ôn Ngưng kéo vali "Tiểu thư đến rồi sao? Đã lâu không gặp lại tiểu thư, cô lại đẹp hơn rất nhiều." "Đây là phu nhân." Mẹ Từ vội vàng giới thiệu "Phu nhân, đây là tiểu thư trong nhà, là em gái của Giang thiếu, người ngồi xe lăn chính là mẹ của cậu ấy." Ôn Ngưng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười chào hỏi. Giang Mông Mông cũng ngạc nhiên không kém cô, dùng ngón tay kéo kính râm trên sống mũi xuống, nhìn Ôn Ngưng "Anh trai em thật bủn xỉn, đến cả quần áo đẹp cũng không nỡ mua cho chị. Em còn tưởng rằng đây là người làm trong nhà, xin lỗi." Ôn Ngưng xua tay "Không sao." "Oa, giọng nói này thật nhẹ nhàng. Hóa ra anh trai em thích kiểu này ..." Giang Mông Mông chớp mắt "Chị gái trông xinh thật. Tuy có kém hơn em một chút, nhưng chị ấy vẫn đẹp hơn mấy đứa con gái trang điểm. So với các thiên kim tiểu thư thì tốt hơn nhiều." Giang Mông Mông thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói "Cũng may là anh em không lấy mấy đám... yêu ma quỷ quái kia." Hai mẹ con đã định cư ở nước ngoài nhiều năm, dự định sau khi về nước sẽ ở lại một thời gian. Giang Mông Mông là người không thể ngồi yên, cô nhóc có gia cảnh tốt, hơn nữa còn là con gái duy nhất trong của Giang gia, từ nhỏ đã được trưởng bối trong nhà nuông chiều. Cô nhóc cũng được chiều chuộng gần 20 năm, càng ngày càng mất kiểm soát. Chỉ có Giang Thư tính tình bá bạo mới có thể trị được cô nhóc. Nhưng bây giờ Giang Thư vẫn đang ở nước ngoài, Giang Minh Minh giống như chim bay ra khỏi lồng, ở trong biệt thự quậy tung hoành, coi trời bằng vung, cả ngày đi chơi ở quán bar, vũ trường đến sáng sớm, khi Ôn Ngưng dậy đi làm mới thấy tài xế đem cô trong trạng thái say xỉn trở về. Về sau lại cảm thấy đi một mình thật nhàm chán, không có ý nghĩa, liền nghĩ đến việc rủ Ôn Ngưng đi cùng, suốt ngày đuổi theo cô ấy, muốn đưa cô ấy ra ngoài tìm thú vui. Ở nước ngoài, Giang Thư nhận được tin tức trong nước, lập tức gọi cho Giang Mông Mông, lời nói đầy ý cảnh cáo "Anh không muốn quản lý em, nhưng đừng có dẫn chị dâu em đến mấy chỗ như vậy. Mẹ nó, đến rượu ông đây còn chưa để cô ấy chạm qua." Giang Mông Mông tức giận nói "Biết rồi, biết rồi" Trong lòng hơi sợ hãi Giang Thư, không dám không nghe lời cảnh cáo của anh, cũng không có gan mang Ôn Ngưng đi chơi. Cùng ngày, Giang Thư lập kế hoạch trở về nhà. Sáng hôm sau, ngay khi máy bay vừa hạ cánh, anh nhanh chóng lái xe trở lại Ngự Kiền Loan. Anh không biết chính mình đang gấp gáp cái gì, trong lòng có một sự mong chờ không thể giải thích được. Trước kia, mỗi lần tan ca anh lại thỉnh thoảng ghé qua Ngự Kiền Loan, bất kể là mấy giờ, ngay khi xe dừng trước cửa biệt thự, chỉ trong vài giây, anh đã có thể nhìn thấy Ôn Ngưng vui vẻ từ cửa chạy ra, mỉm cười cẩn thận chào mừng anh về nhà. Nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng cô. Anh chỉ nhìn thấy Giang Mông Mông đang đắp mặt nạ, mặt mũi bôi đầy vết đen đi chậm chạp trong biệt thự như một bóng ma, câu đầu tiên khi nhìn thấy anh là "Anh trai! Đưa cho em tấm thẻ đi. Gần đây, em chi tiêu nhiều hơn một chút." Giang Thư lạnh lùng liếc cô một cái, từ trong túi áo lấy ra chiếc ví, ném cho cô tấm thẻ. "Chị dâu của em đâu?" Giang Mông Mông mặt đắp mặt nạ, không biểu hiện ra gì, mơ hồ nói "A, anh nói Ngưng Ngưng à?" Ngưng Ngưng, so với anh còn thân thiết hơn... Giang Thư nhíu mày, liếc cô một cái, vẻ mặt không vui "Phải gọi là chị dâu." " Biết rồi, biết rồi." Giang Mông Mông vội vàng cất thẻ vào túi, sợ Giang Thư khó chịu sẽ cướp lại "Chị dâu ra ngoài đi làm, buổi sáng em gặp chị ấy thì tình cờ thấy tài xế đã đưa chị ấy đi rồi." "Đi làm?" Giang Mông Mông lơ đễnh nói "A, anh không biết?" Anh thực sự không biết. "Ở đâu?" "Ở phòng kinh doanh bất động sản gần Trường Sa, nhìn bảng hiệu, hình như là công ty nhà họ Giang của chúng ta, có lẽ là công ty nhỏ dưới trướng anh đấy." Giang Thư không định lên tầng, xoay người đi ra ngoài xe, gọi cho Nhậm Thiên Cao "Kiểm tra dự án bất động sản do Giang gia đứng tên ở Trường Sa, lát nữa tôi sẽ tới đó." Phòng kinh doanh của địa ốc Diệu Ninh lập tức tập hợp toàn bộ lãnh đạo cấp cao và cổ đông của dự án, những người lãnh đạo đều vô cùng khiếp sợ, không ai nghĩ rằng dự án nhỏ bé này lại có ngày có thể đón được giám đốc về trụ sở, lại còn đích thân tới tận nơi. Sự phấn khích đi kèm với sự hoảng sợ. Nhân viên dọn vệ sinh của văn phòng kinh doanh cũng được gọi đến để họp khẩn cấp, yêu cầu mọi thứ phải thật chỉn chu không có một hạt bụi, tùy thới đối phó việc kiểm tra, nếu như phát hiện một lỗi nào thì sẽ phải cuốn gói đi. Sau khi giải tán, một nhóm người không khỏi xì xào bàn tán. Người dọn dẹp bên cạnh hưng phấn nói "Không ngờ kiếp này người như tôi lại có thể gặp được vị đó." "Còn không phải sao, nghe nói lãnh đạo của chúng ta còn chưa nhìn thấy vị ấy đâu, cũng không biết hôm nay có chuyện gì, bọn họ lại có thể giá lâm tới miếu hoang của chúng ta." "Nghe nói vị ấy không chỉ có tiền mà còn có vẻ ngoài rất ưa nhìn. Em họ của tôi làm việc ở đấy nói cách đây vài tháng cô ấy đã gặp được một lần, anh ấy đẹp trai kinh khủng." Ôn Ngưng cầm lấy dụng cụ lau nhà, cô còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh đã chọc cô "Này sao cô lại bình tĩnh như vậy." Ôn Ngưng ngượng ngùng cười cười "Tôi cũng không biết nữa." "Khụ khụ, cô chưa bao giờ nghe nói về thái tử của chúng ta có đúng không?" Ôn Ngưng lắc đầu, bị người bên cạnh kéo qua, cô ấy chỉ vào tòa nhà bất động sản khổng lồ trước mặt "Nhìn cái này, còn nữa, lại đây." Cô gái nọ dường như cảm thấy còn chưa đủ, liền đưa Ôn Ninh đến tòa nhà bán hàng. Ở phía trước cột quảng cáo trong Tiền sảnh, chỉ vào bản đồ Thành phố Hàn bên cạnh, "Cái này, cái này, cái này."
Editor Nguyễn Nghi Beta Anh Bự, An Điềm - Vì ăn mừng truyện có áo mới nên Cá tặng mọi người 1 chương nữa nhé😘😘😘 thoả lòng phần nào mong muốn tát mặt nam chính của các đọc giả nè ☺️☺️☺️ À nhắc nhẹ 5k view sẽ bão 5c nhé 😘😘😘 Động tác gắp rau của anh không hề dừng lại. Buổi sáng cùng Ôn Ngưng đi siêu thị, anh nhận được điện thoại liền đến công ty, sau khi trở về lập tức cùng ông nội cãi nhau một trận, đúng lúc chuyện anh giao cho Nhậm Thiên Cao điều tra có tin tức nên lại đi, cuối cùng trễ thời gian ăn bữa cơm tất niên này. Một ngày vất vả nên anh cũng chưa ăn gì. Lúc Ôn Ngưng nói đã đem đồ ăn hâm nóng lại xong rồi anh thật sự không muốn ăn. Bây giờ ngồi xuống ăn được vài miếng lại cảm thấy ngon miệng. Ôn Ngưng khi còn rất nhỏ đã tự học nấu ăn, tay nghề rất tốt, món ăn trên bàn đều là món Giang Thư thích, không chỉ có hương vị ngon mà còn giống với vị quen thuộc không thể giải thích sâu trong trí nhớ của anh. Trước đây, trong nhà phần lớn đều là do Từ mẹ nấu, Giang Thư chưa từng ăn qua thức ăn do Ôn Ngưng nấu. Vào đêm giao thừa mẹ Từ về nhà ăn Tết, mọi thứ đều do Ôn Ngưng nấu. Anh có cảm giác quen thuộc này hai lần. Một lần là ở hiện tại. Một lần khác, chính là hôm anh trở về công ty từ khu nghỉ ven biển, hôm đó Nhậm Thiên Cao đã lấy cơm trưa từ hộp giữ ấm cho anh ăn. Dáng vẻ ăn cơm của Giang Thư không được coi là tao nhã, nhìn qua lại có vẻ thô kệch thật không phù hợp với thân phận của anh, lúc này cứ ăn hết miếng này đến miếng khác, nửa bát cơm đã hết, còn uống thêm vài ngụm canh. Giống như là không nghe thấy Ôn Ngưng vừa nói cái gì. Sau khi ăn xong, anh lấy khăn giấy lau miệng, nhìn Ôn Ngưng đang ngồi yên lặng đối diện "Tay nghề không tệ nha cô gái nhỏ." Vừa nói xong, anh theo thói quen vươn tay bóp hai má mềm mại của Ôn Ngưng. Trong quá khứ cô gái nhỏ đã từng cười nhẹ để mặc anh giày vò thế nhưng đêm nay Ôn Ngưng lại vô thức nghiêng đầu sang một bên, tránh né tay anh. Bàn tay to của Giang Thư dừng lại trong khoảng không, chớp mắt một cái, sau đó cười tủm tỉm thu tay lại, yết hầu nâng lên trượt xuống, lông mày hơi nhíu lại, đầu lưỡi áp vào hai má, nhìn có chút lưu manh "Còn không cho chạm sao." Anh lấy một chiếc khăn giấy khác lau tay, đứng dậy nói "Được rồi, bát đũa cứ để đó cho người hầu dọn dẹp, cô đừng cố sức nữa. Lên lầu nghỉ ngơi đi. Bình thường buổi tối đều bám theo tôi ầm ĩ, hôm này như thế nào lại tránh né, im lặng như vậy." Anh nói xong, cũng không đợi nghe Ôn Ngưng nói, liền xoay người rời nhà ăn, từ đầu đến cuối chính anh cũng không phát hiện ra rằng mình không dám nhìn vào mắt của Ôn Ngưng. "Giang Thư, tôi nói rằng chúng ta ly hôn đi." Giọng nói bình tĩnh của Ôn Ngưng khiến anh cảm thấy buồn chán vô cớ, những gì cô nói anh không muốn nghe. Thật ra, lần đầu tiên cô nói anh cũng đã nghe thấy rồi, nhưng anh chỉ coi cô như một cô gái nhỏ giận dỗi vì anh không thể cùng cô ăn cơm tất niên được. Nam nữ thường xuyên xảy ra cãi nhau, sau thời gian dài kết hôn lâu nhưng Ôn Ngưng rất ngoan ngoãn, hầu như không bao giờ chủ động giận dỗi. Có lúc anh cũng cảm thấy khá thú vị, anh cũng vui lòng mà thêm chút điểm thú vị trong chuyện vợ chồng. Người đàn ông kiên nhẫn bước đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô rồi ôm người con gái vào trong ngực bao quanh bởi vòng tay rộng của mình, giọng nói từ trong cổ họng trầm xuống "Được rồi, tức giận cũng đã tức giận xong, đừng vui đùa quá trớn. Hôm nay tôi không tính toán với cô, đổi lại nếu như là lời từ người khác nói thì cũng đừng mong ở thành phố Hàn này lăn lộn." Nghe qua những từ này có vẻ như thêm một chút thiên vị, nhưng khi nghĩ kĩ lập tức có thể nhận ra từng từ phát ra ở cổ từ trên cao nhìn xuống có một sự uy hiếp. Nói xong anh dùng bàn tay to vuốt ve phần ót của cô, xoa nhẹ mái của cô, rất giống với cách anh thỉnh thoảng vuốt ve con chó nhỏ trong nhà. Ôn Ngưng đã cố gắng bình tĩnh cả đêm, nhưng phiền muộn lại đột nhiên xuất hiện. Đôi khi nghĩ lại, anh đối xử với cô cũng giống như đối xử với con chó nhỏ trong nhà. "Lại đây." "Nghe lời." "Đừng lộn xộn." Đây dường như là ba từ mà anh ấy thường nói nhất, nếu nói điểm khác nhau thì đó là cô rất ngoan và nghe lời, còn con chó không nghe lời và gây rắc rối, nhưng cô sẽ không như vậy. Kết hôn thời gian dài như vậy, cô đã biết tính tình, cách cư xử của Giang Thư đối với mọi người và mọi việc đều duy ngã độc tôn* độc tài. Tuy nhiên cô vẫn hy vọng có thể dùng sự chân thành nhất của mình để lấy lòng anh và làm cho anh vui vẻ, dường như cô chưa bao giờ cãi nhau với anh. Nhưng cuối cùng khi cô nói "ly hôn", anh ấy nghĩ cô chỉ đang kiếm chuyện nổi giận. Ôn Ngưng bị anh áp vào trong lồng ngực, trong mũi đều là hơi thở độc đặc biệt của anh, mắt cô nhất thời ươn ướt, đơn giản dụi dụi vào ngực anh, lau khô nước mắt không cam lòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra. Cô gái nhỏ cúi đầu, không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình. "Được rồi, em mệt rồi, lên lầu ngủ đây. Anh đã mệt một ngày rồi, đêm nay anh sẽ không đụng vào em để cho em ngủ ngon một giấc. Chúc mừng năm mới." Hóa ra trong lòng anh, không động đến cô cũng đã được coi là rộng lượng và ân cần rồi. Ôn Ngưng cố kìm nước mắt, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt "Chúc mừng năm mới." Chúc mừng năm mới, anh trai Giang Thư. Trong khoảng mười năm trở lại đây, cô đều nói như vậy với bầu trời đêm tối vào mỗi đêm giao thừa. Lúc đó, cô nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội đón năm mới với anh trai Giang Thư, chính bản thân cô sẽ nói lời chúc mừng năm mới với anh ấy, nhưng cô không nghĩ đến, cuối cùng lại là hoàn cảnh như bây giờ. Lúc trước Ôn Ngưng rất dễ dỗ dành, thậm chí cô có thể tự mình nguôi giận một cách dễ dàng mà không cần anh phải dỗ dành chút nào, vừa rồi anh nhẫn nại mà nói một câu dài những lời dỗ dành như vậy, bây giờ tự nhiên cảm thấy cô gái nhỏ đã không còn nổi giận nữa. Sau khi Ôn Ngưng nói lời chúc mừng năm mới, Giang Thư cong môi, vẻ mặt không ngờ đến "Ừm, trở về phòng đi." Người đàn ông định dùng bàn tay to cầm tay cô, nhưng Ôn Ngưng lại khoát tay ra "Ly hôn vui vẻ, Giang Thư." Giang Thư lúc này đã hoàn toàn không kiên nhẫn, lông mày hiện lên vẻ cáu kỉnh "Mẹ nó, ầm ĩ chưa đủ sao? Năm mới đừng làm tôi không vui." "Em không gây chuyện với anh, Giang Thư, em rất nghiêm túc." Cô nhẹ nhàng nói, như đang dùng chút sức lực cuối cùng, "Hơn nữa, lúc trước không phải đã cho em ký giấy ly hôn sao." Nói đến đây Ôn Ngưng nhếch khóe môi tự giễu cười "Có lúc em cảm thấy mình thật sự rất nực cười. Lúc anh yêu cầu em ký vào giấy ly hôn, hay ngày anh không đến hôn lễ, em nên biết rằng anh không phải quay lại tìm em, ngay từ đầu anh đã không muốn lấy em. Cuộc hôn nhân này là do ông nội anh áp đặt cho anh. Nếu anh không hạnh phúc, em có thể hiểu được. " "Xin lỗi." Cuối cùng, cô là người mềm lòng, cho dù ly hôn cô vẫn luôn tìm lỗi ở chính mình. "Xin lỗi Giang Thư, trước đây em thật sự không biết quan hệ giữa chúng ta là vì lý do này." "Mạng của anh thực sự đáng giá, nhưng anh không phải trả giá bằng cuộc hôn nhân của mình. Khi em được sinh ra, một sợi dây rốn đã cứu sống anh, việc này ông nội đã đề cập đến với em trước khi ông ốm nặng. Lúc đó em không coi trọng chuyện đấy, nhưng không ngờ vì chuyện này mà đã trói chặt anh nửa năm." "Gặp phải người mình không thích chắc là buồn nôn lắm? Hơn nửa năm kết hôn anh cũng vất vả rồi." Giang Thư nhìn cô gái nhỏ trước mặt đã cùng mình trải qua không biết bao nhiêu lần triền miên ngày đêm. Nụ cười thận trọng, e lệ và ngưỡng mộ khi nhìn thấy anh trong quá khứ đã biến mất, thay vào đó là một nét mặt vô cùng bình tĩnh. Bình lặng như nước đọng. Và những câu nói đó giống như một tảng đá bất ngờ rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, dù chỉ là một hạt nhỏ thì nó cũng có thể gây ra vô số gợn sóng. Tuy nhiên, Giang Thư vẫn là Giang Thư, mặc dù không muốn nghe từ trong miệng cô lại nói ra hai từ ly hôn vào lúc này, nhưng anh vẫn cao cao tại thượng như trước, người có thói quen kiểm soát rất ít khi thực sự có thể hạ thấp bản thân, bỏ bớt kiêu ngạo của mình. "Đúng vậy, chúng ta đã ký vào thỏa thuận ly hôn, thế thì sao? Gần đây cô thiếu tiền đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây tôi đã đưa thẻ cho cô, có lẽ đời này cô ăn chơi cũng không hết, ông nội từ trước đến nay cũng hào phóng, nếu không đủ tôi có thể cho cô bao nhiều cũng được, vậy tại sao cô còn muốn nghĩ đến tài sản bồi thường sau khi ly hôn?" "Chuyện đơn giản như thả dây dài để câu được con cá lớn như vậy tôi nghĩ cô đã nghe qua, Ôn Ngưng, cô nên nhìn xa một chút có, ở bên tôi, cô có thể nhận được nhiều hơn những gì viết trên tờ giấy đó." Anh có lẽ không để ý rằng chính mình có chút luống cuống, thậm chí còn so sánh mình với con cá lớn trong mắt doanh nhân, tự mình đưa cho Ôn Ngưng một cần câu, để cô ấy bắt. Chỉ là, tư thế giao cần câu vẫn luôn từ trên cao nhìn xuống, khiến người khác luôn có cảm giác được bố thí. Ôn Ngưng cười nhẹ, hóa ra trước đây anh ấy cũng không khác mọi người mà khinh thường cô, trong lòng anh ta cô chỉ ham tiền của nhà họ Giang nên mới nguyện ý gả cho một người khi còn trẻ. Không, đây chỉ là một giấc mơ mà cô không nên có, một giấc mơ kéo dài mười hai năm. Bây giờ đã tỉnh mộng, cô cũng nên rời đi. Ngón tay cô gái nhỏ gỡ bàn tay của anh đang nắm lấy vài mình ra, cô thở dài một hơi, như thể vắt hết sức lực để tách ra "Từ đầu đến cuối tôi chưa đụng đến tiền của anh, lì xì ông nội cho tôi cũng để ở trên bàn phòng khách, mọi thứ trong Ngự Kiền Loan tôi cũng không lấy. Nếu anh không tin lời tôi nói thì anh có thể tự mình đi kiểm tra." Giang Thư bất mãn cắn chặt hàm răng, nhếch mép cười lạnh, không thể kiềm chế được tính ngang ngược ẩn sâu của bản thân, tiện tay cầm đĩa cơm trên bàn ném vào góc tường. Đĩa sứ vỡ tan tành xuống đất, Ôn Ngưng khẽ chớp mắt mà nhìn. Sau khi đưa Giang Thư về nhà Nhậm Thiên Cao vẫn chưa rời đi, nghe thấy có gì đó không ổn trong biệt thự, lập tực vội vàng chạy vào. Ôn Ngưng nắm chặt lòng bàn tay, tiếp tục thì thào nói nhỏ "Em cũng đã đem tiền ăn ở ở Ngự Kiền Loan trong mấy tháng này đặt ở trên bàn. Có thể không quá nhiều nhưng hiện tại em chỉ có nhiêu đó tiền tiết kiệm thôi. Phần còn lại, chính là tiền phẫu thuật anh đã trả cho ông nội, chú đã nói cho em biết mà khả năng của em có hạn, tạm thời không đủ nhưng cũng đã giải quyết xong rồi, để chung lại một chỗ." Cô gái nhỏ bước đến bên cạnh bàn ăn, lúc này Giang Thư mới phát hiện chiếc ba lô cô mang theo đã được đặt ở đó từ lâu, có kích thước bằng cặp học sinh, cô muốn đi liền như vậy thật sao. Giang Thư cười lạnh "Được, tôi muốn xem cô có thể đi đâu nếu như ra khỏi Ngự Kiền Loan." Ôn Ngưng mím chặt môi dưới khi quay người lại, vì sợ nước mắt rơi xuống trước mặt anh, nhưng tiếng khóc yếu ớt trong giọng nói của cô vẫn không thể kìm nén "Tạm biệt Giang Thư, em chúc anh có thể tìm được cô gái mà anh yêu." Tạm biệt, anh trai Giang Thư của em. *** Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, mưa to lại còn xen lẫn tuyết rơi, Ôn Ngưng không có mang theo ô, đeo túi trên lưng liền bước ra ngoài. Mưa lạnh lẽo rơi xuống, cô gái nhỏ không thể mở mắt vì mưa, nhưng cô vẫn chạy ra ngoài không chút do dự. Trong lòng thậm chí có một tia mừng rỡ, may mà trời mưa, để cho cô có thể khóc thét lên. Lúc Nhậm Thiên Cao lao tới, anh không ngờ lại nhìn thấy một người như Tu La, lúc này một người chạy ra ngoài còn một người thì không động đậy, anh ta nên đuổi theo hay ở lại. Nhưng mà lúc mới vào cửa, anh nghe rõ ràng được Giang Thư lạnh lùng, cười giễu cợt, càng nghĩ cũng mặc kệ trước mắt anh có phải là ông chủ của mình hay không, liều mạng nói "Chủ tịch Giang, lần trước anh để cho tôi điều tra cuộc sống lúc trước của vợ anh. Hôm nay anh cũng đã xem qua tài liệu tôi đem đến, anh đừng trách tôi nhiều lời. Trước đây vợ anh sống thật sự rất khổ sở, bị đánh đập mắng mỏ. Cô ấy gả cho anh, anh nên yêu thương cô ấy nhiều hơn nhưng những gì anh vừa nói không phải là dựa vào cô không có chăm sóc, không có ai bảo vệ, nhà mẹ đẻ cũng không thể dựa vào mà khinh thường cô ấy hay sao." "Hơn nữa, vợ của anh hoàn toàn dựa vào chính mình mà từ từ trưởng thành, khó khăn nào cũng vượt qua. Sau khi rời đi, cô ấy chỉ có một mình, rời đi như vậy thật sự không thể sống nổi." Trời đã rất khuya, Giang Thư cũng không dám nghĩ tới đến một cô gái nhỏ như Ôn Ngưng có thể tự mình đi đâu, bên ngoài vẫn còn mưa to, hôm này trời còn rất lạnh, lá gan của cô thật sự khi rời đi trong thời tiết này. Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, vẻ mặt bình thản, đôi chân dài bước nhanh ra ngoài. Nhậm Thiên Cao đuổi theo phía sau mở ô cho anh, Giang Thư mở cửa vào ghế sau, Nhậm Thiên Cao tự giác ngồi vào ghế lái. Giang Thư "Lái xe." Nhậm Thiên Cao "Vâng, Chủ tịch Giang, tôi nên đi hướng nào?" Giang Thư "Bây giờ là năm mới cô ấy không thể bắt được taxi, tự mình đi bộ nên cũng chưa đi xa. Tìm cho tôi." Có lẽ sau nửa năm kết hôn, hai bên vẫn hiểu nhau, Ôn Ngưng thực sự không đi quá xa như lời Giang Thư nói. Thậm chí còn gần hơn anh nghĩ. Chỉ hơn một phút sau khi xe chạy ra ngoài, anh đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trong gian nhà cách biệt thự không xa. Cô gái nhỏ ôm chân cuộn mình trên chiếc ghế, khuôn mặt gầy gò tái đi vì lạnh. Ôn Ngưng không có bạn ở thành phố Hàn, cô chạy ra ngoài vào buổi tối mà trên người cũng không có nhiều tiền, lại là đêm giao thừa, nên khi rời khỏi Ngự Kiền Loan một lúc cô cũng không tìm được chỗ ở. Từ nhỏ cô đã nhát gan và sợ nhất là bóng tối, nên cô chỉ đơn giản ở trong một gian nhà cách biệt thự không xa, ít nhất có thể trốn mưa, đợi đến trời sáng mới tính tiếp. Trong một ngày, cô trải qua sự phấn khích, mất mát, Tết Nguyên Đán, ly hôn, vô lý và mệt mỏi, dù thân mình là sắt cô cũng không chịu được. Cô gái ôm chân yên lặng khóc nhỏ khóc lặng một lúc trên ghế dựa trên bãi biển, rồi lăn ra ngủ mà ba lô vẫn còn trên lưng. . Cách đó không xa, trong xe Nhậm Thiên Cao cầm vô lăng không ngừng nhìn Giang Thư từ kính chiếu hậu. "Tắt máy, tắt đèn xe." Người đàn ông nói nhẹ, châm một điếu thuốc. Nhìn qua không nhanh không chậm. Nhậm Thiên Cao thầm phỉ báng, lúc ra ngoài vẫn còn căng thẳng, không ngừng yêu cầu cậu tăng tốc tìm kiếm xung quanh, ban đầu chạy một vòng cũng không tìm thấy cô, sắc mặt Giang Thư tối sầm đến mức không dám nhìn, còn cử đội bảo vệ của công ty gồm hàng trăm đến hàng nghìn người đến để thực hiện một cuộc tìm kiếm này. Nhưng bây giờ người đang ở ngay trước mặt anh, vậy mà anh lại tỏ ra thờ ơ và bất cần. Mưa to vẫn đang tiếp tục trút xuống, cửa kính xe của Giang Thư mở toang, không quan tâm đến nước mưa tạt vào, chỉ nghiêng đầu, đôi mắt như chim ưng nhìn cô nhóc bị lạnh đang ngủ trên ghế tắm nắng không nhúc nhích. Nhậm Thiên Cao do dự hồi lâu, muốn mở miệng mấy lần, cuối cùng run rẩy mở miệng "Chủ tịch Giang, tôi đi đưa phu nhân trở về được không? Dù sao chòi nghỉ mát kia cũng không thể ngăn mưa được, cô ấy có thể bị cảm lạnh..." Giang Thư đột nhiên thu hồi tầm mắt, dùng ngón tay ấn nút nâng cửa sổ lên, nhắm mắt lại trầm mặc, lạnh lùng cong môi "Chịu một chút khổ sở mới có thể nhớ lâu một chút, không chịu nổi sẽ trở về nhà. Không có việc gì lại cùng tôi nổi giận bỏ đi nhưng chỉ dám chạy đến cửa nhà." Anh có lẽ chính mình cũng không nhận ra, lúc tâm tư của anh đều ở trong chòi nghỉ mát kia thì thuốc trong tay anh đã đốt hết mấy điếu, nhưng lại không có hút ngụm nào. Giang
Hán Việt Mệnh Trung Thiên VịThể loại Nguyên sang, Ngôn Tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng,…..【 Hợp đồng kết hôn / Cưới trước yêu sau / mặt dày theo đuổi lại vợ* / Văn giới giải trí ngọt ngào dễ chịu】[*] Câu đầy đủ là ”Kiêu ngạo nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng”. Mọi người có thể hiểu là lúc đầu nam chính chảnh chảnh lạnh lùng các kiểu không chấp nhận tình cảm của nữ chính rồi sau này làm đủ thứ để theo đuổi lại nữ gái nhỏ đáng thương ngọt ngào mềm mại X Tổng giám đốc bá đạo chiếm hữu, ảo tưởng, điên cuồng.————————————————-【 Văn án 1】Thiếu nữ như hoa Ôn Ngưng vừa được 20 tuổi đã bị buộc trờ về Hàn thành để thực hiện hôn ước cùng với nhà họ Giang, đối tượng là Giang có tâm tư riêng, nghĩ rằng dù hôn nhân này khởi đầu không phải từ tình yêu nhưng trước khi thời hạn ly hôn đến, cô mong mình có thể khiến Giang Thư động nhưng dù cô có hạ thấp bản thân để hùa theo anh như thế nào, tâm của anh vẫn lạnh băng như đó rời đi, mưa to gió lạnh, cô gái nhỏ ôm chân cuộn mình nơi ghế lạnh, khuôn mặt gầy gò, nhỏ nhắn bị đông lạnh làm cho tái xe cách đó không xa, trợ lý trong lòng thấp thỏm mở miệng “Giang tổng, tôi đến đó đem bà chủ trở về được không?”Người đàn ông lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt khép hờ “Chịu chút đau khổ để nhớ lâu, chịu không nổi sẽ tự biết quay về.”Giang Thư lần đầu tiên tính sai, đêm ấy qua đi, ngay cả tiếng động của cô cũng chưa từng nghe Thư nhận được tin em gái mình gây chuyện ở quán bar, gọi điện yêu cầu người nhà đến nộp tiền bảo tuần sau đàn ông không thèm để ý “Đừng thả ra, cứ giam giữ đi.”Giang Mông Mông nghe được vội la lên “Anh! Em với chị dâu nhỏ ở đây này! Cũng cùng em bị giam giữ nè! Mau cứu chúng em đi!”Giang Thư bỗng chốc ngồi dậy “Em đưa cho anh nói chuyện với cô ấy.”Ôn Ngưng quay mặt sang nơi khác “Không muốn nói.”Người đàn ông im lặng trong giây lát “Chờ anh, anh sẽ đến ngay.”【Văn án 2】Sau đó, vị thái tử gia thành phố Hàn tham gia một chương trình về tình yêu và Ôn Ngưng bị ép phải tham diễn viên bắt chuyện với Ôn Ngưng, đôi mắt Giang Thư sâu thẳm, chỉ còn kém đem hai chữ chiếm hữu viết lên thái độ đó lại bị anti fan mắng chửi.—- “Giang tổng cực kì phẫn nộ, nhất thời gương mặt tối sầm lại, nhìn giống như là muốn chém chết Ôn Ngưng sau đó rời đi vậy.”Đêm đó, sự cố về âm thanh của chương trình bị lộ ra bên ngoài và trở thành chủ đề nóng trên mục tìm kiếm trên nói trầm ấm của người đàn ông”Ngưng Ngưng, em là của tôi.”Ôn Ngưng “Tôi đã sớm không phải là của anh.”Bullet screen* nín thở, tất cả đều đang chờ người đàn ông hẹp hòi, bạc tình này nổi giận. Nhưng lại nghe thấy anh than nhẹ một tiếng, ôn nhu cười nhẹ mang cảm giác cưng chiều “Vậy thì tôi là của em.”[*] Bullet sccreen nguyên văn là 弹幕 danmaku là một thuật ngữ phổ biến ở Trung Quốc dùng để chỉ những bình luận chạy trên màn vài phút sau, Giang Thư đăng lên Weibo ———“Vốn có dũng khí mắng một câu đã khó, nay theo đuổi lại càng khó hơn.”Tết đến, người hâm mộ couple!Aaaaaa!! Đường ngọt quá đó nha!
mệnh trung thiên ái