DS Chương Đọc Truyện. Nội dung truyện LẤY CHỒNG BẠC TỶ . Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý gả cho một người đàn ông bình thường. Nhưng người đàn ông bình thường ấy lại trở thành
Chương mới cập nhật. C5 C4 C3 C2 C1. Lấy Chồng Bạc Tỷ. 9/10. 9.4M. Cô bước chân lên xe hoa về nhà chồng, nhà chồng cô chưa một lần biết mặt, chưa một lần nhìn thấy Gia đình hắn giàu có, hắn ăn chơi trác tán, hắn chết trong một lần đua xe tại trường đua, hưởng
Chương 1 Chương mới nhất + Thông tin truyện Lấy Chồng Bạc Tỷ Bạn đang theo dõi truyện dài full Lấy Chồng Bạc Tỷ của tác giả Mộc Thất Thất rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online.
Lấy Chồng Bạc Tỷ. "Giang Nhung, đây là thẻ ngân hàng của tôi, mật mã là 131224. Trong nhà cần mua thêm gì thì em cứ mua." Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng bên tai Giang Nhung vẫn còn văng vẳng những lời mà chồng mới cưới nói lúc đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng trước khi ra ngoài
Tải Ebook Lấy Chồng Bạc Tỷ - Mộc Thất Thất Tới chương 102 Epub, Prc/Mobi, Pdf. Giới thiệu Ebook: Tác giả: Mộc Thất Thất Thể loại: Ngôn Tình, Sủng Nguồn: Mê Tình Truyện Trạng thái: Tới chương 102 Chương cuối: Chương 102. Giới thiệu truyện:
Lấy chồng bạc tỷ chính là một câu chuyện ngôn tình tiêu biểu của thể loại ngôn tình cưới trước yêu sau. Nam chính Trần Việt bề ngoài lạnh lùng, được người người mệnh danh là "tổng giám đốc mặt than" nhưng chỉ Giang Nhung biết vẻ dịu dàng của anh chỉ dành cho người phụ nữ duy nhất là cô. Lấy nhau rồi yêu nhau say đắm.
YTMs. Đọc truyện Lấy chồng bạc tỷ-Giang Ninh full cập nhật chương nhanh nhất trên Cuộc sống đúng là luôn có những bất ngờ mà chúng ta không bao giờ đoán trước được. Giống như cái cách Giang Nhung không đoán trước được mình thế nhưng chỉ mong muốn có một cuộc hôn nhân bình thường, với người đàn ông gia cảnh bình thường. Thế nhưng sao người đàn ông ấy lại biến thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Đế Quốc giàu nhất châu Á thế này? Đáp án sẽ có trong 999 chương của “lấy chồng bạc tỷ” mời các bạn ghé đọc trên Vietwriter. Nữ chính của “Lấy chồng bạc tỷ” là Giang Nhung - nhân viên phòng nghiệp vụ của công ty Sáng Tạo Mới. Cô là một cô gái bình thường trong vô vàn những cô gái bình thường khác. Ngoài nghiệp vụ trong công việc được đánh giá là tốt ra còn lại mọi thứ của cô đúng là không lấy gì làm đáng tự hào cả. Cô còn là kẻ bị người nhà vứt bỏ, bị người đàn ông mình yêu phản bội, người chị cả mình tôn kính cướp đi bạn trai. Từ một cô gái hạnh phúc biến thành một kẻ có nhà mà không thể về. Một ngày đẹp trời, trên con đường kén chồng lần thứ N, Giang Nhung được người bạn thân Lương Thu Ngân giới thiệu cho một anh mang tên Trần Việt. Từ lần gặp mặt đầu tiên, Giang Nhung đã ấn tượng với anh bởi phong cách ăn mặc thời thượng, giọng nói cuốn hút, dễ nghe và hết sức lịch sự. Tuy nhiên, cô cũng không đặt niềm tin quá nhiều vào lần xem mắt này bởi cô đã từng thất bại khá nhiều ở các lần trước. Thế nhưng, hai ngày sau cô lại nhận được điện thoại của Trần Việt, anh hẹn cô đi ăn cơm. Lại hẹn cô cùng đi “đăng ký kết hôn”. Đăng ký kết hôn ư? chỉ sau vài lần gặp? Vậy mà Giang Nhung cũng lại đồng ý. Có lẽ từ cái gật đầu đồng ý ấy, Giang Nhung cũng chưa từng nghĩ nhờ nó mà cuộc sống của cô bước sang một trang mới hoàn toàn khác. Về nam chính, anh là Trần Việt, người thừa kế tài năng của tập đoàn Đế Quốc giàu nhất Châu Á. Anh cũng là tổng giám đốc thần bí mới nhận chức của công ty công nghệ Sáng Tạo Mới. Anh đẹp trai, đa tài là nam thần trong mắt các cô gái. Anh lại vì đối tác giới thiệu mà chấp nhận đi xem mặt. Lại vì biểu hiện của cô gái trước mặt kia mà yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Anh ngỏ lời cầu hôn cô khi cô chưa cả biết anh là ai ngoài cái tên Trần Việt. Nhưng anh lại biết rất rõ quá khứ của cô. Lấy chồng bạc tỷ chính là một câu chuyện ngôn tình tiêu biểu của thể loại ngôn tình cưới trước yêu sau. Nam chính Trần Việt bề ngoài lạnh lùng, được người người mệnh danh là “tổng giám đốc mặt than” nhưng chỉ Giang Nhung biết vẻ dịu dàng của anh chỉ dành cho người phụ nữ duy nhất là cô. Lấy nhau rồi yêu nhau say đắm. Tình yêu của họ cũng không thiếu những thử thách, yêu thương, hiểu lầm, tan vỡ rồi nối lại. Nhưng có một điều chưa bao giờ thay đổi là tình yêu của Trần Việt dành cho Giang Nhung. Anh từng đứng trước mặt mẹ cô và nói “cháu chỉ quan tâm đến tương lai cô ấy và cô ấy là vợ cháu”. Anh biết hết mọi quá khứ ê chề của cô nhưng điều đó chỉ càng làm anh thương cô hơn. Cô cũng vì anh mà từ bỏ thân phận, chấp nhận ly hôn với anh mang theo đứa con đến một đất nước hoàn toàn xa lạ. Tình yêu của họ là sự chấp nhận hy sinh chỉ mong đối phương được bình an, hạnh phúc. Đó là kiểu tình yêu bao dung mà mỗi cô gái đều mong muốn ở người đàn ông của mình. Không chỉ thế, lấy chồng bạc tỷ còn là câu chuyện tình yêu đẹp của cặp đôi Trần Nhung Nhung và Nam Cung Dương Diêu Liệt. Tình yêu của hai con người tưởng chừng không bao giờ có thể đứng chung. Anh là Nam Cung Liệt, là tổng thống nắm giữ quyền lực tối cao của đất nước A. Cô là Trần Nhung Nhung con gái cưng của ông chủ tập đoàn Thịnh Thế, cũng là người thừa kế hợp pháp của Thịnh Thế - một đế quốc kinh tế của Châu Á. Ngày bé, vì xảy ra biến cố lên anh lưu lạc đến Trung Quốc và học chung lớp mẫu giáo với cô. Anh thế nhưng nảy sinh tình cảm với cô bé đáng yêu Nhung Nhung này từ khi chỉ còn là đứa trẻ. Trở về nước, leo lên vị trí tổng thống được nhiều người mơ ước. Mọi người đều nói anh đi đến bước đường này bởi anh không có nhược điểm. Nhưng chỉ có Nam Cung Dương và trợ lý của anh Bùi Diệc Phi biết anh có một điểm yếu trí mạng mang tên Trần Nhung Nhung. Cô là Trần Nhung Nhung - bảo bối của nhà họ Trần được bố mẹ và anh cả chiều chuộng hết mực. Thế nhưng hình ảnh cậu bé theo cô đi học từ bé, hết lòng chiều chuộng cô, người mà cô gọi là Anh Liệt vẫn chưa từng phai mờ trong tâm trí của cô. Cô đi khắp mọi nơi tìm anh. Tình cờ, tại nước A, cuối cùng cô cũng tìm thấy anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ anh Liệt của cô lại chính là vị tổng thống cao cao tại thượng của đất nước này. Họ nhận ra nhau nhưng không thể gặp nhau, không thể quang minh chính đại yêu nhau bởi nếu điều đó xảy ra cô chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm bởi anh là người đã có vị hôn thê. Tình yêu của Trần Nhung Nhung và Nam Cung Dương là loại tình yêu khắc cốt ghi tâm, thanh mai trúc mã và hết sức ngọt ngào. Anh chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của cô. Anh cũng vì cô mà từ bỏ địa vị tổng thống một đất nước để đến Trung Quốc xa xôi trở thành một vị tổng giám đốc bé nhỏ. Có lẽ chính tuyến nhân vật phong phú, truyện tái hiện tình yêu của cả hai đời giúp độc giả của “lấy chồng bạc tỷ” không hề cảm thấy nhàm chán với từng câu từ của truyện. Vậy chàng trai tổng thống Nam Cung Dương đã rũ bỏ thân phận tổng thống của mình như thế nào? Tổng giám đốc Trần cao cao tại thượng liệu có dễ dàng chấp nhận dâng con gái mình cho Diêu Liệt Nam Cung Dương? Câu chuyện tình cảm của hai cặp đôi nhân vật chính sẽ diễn ra thế nào? Tất cả sẽ có trong truyện ngôn tình “lấy chồng bạc tỷ”.
“Giang Nhung, đây là thẻ ngân hàng của tôi, mật mã là 131224. Trong nhà cần mua thêm gì thì em cứ mua." Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng bên tai Giang Nhung vẫn còn văng vẳng những lời mà chồng mới cưới nói lúc đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng trước khi ra ngoài vào buổi sáng. Nói thật lòng, những gì cô biết về người đàn ông này cũng chính là chồng cô bây giờ, thực sự ít ỏi đến đáng thương. Ngoại trừ việc anh tự nói với cô rằng anh họ Trần tên Việt thì cô hoàn toàn không biết chuyện gì khác, ngay cả trong nhà anh có những ai cô đều không biết. Giang Nhung cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí mà lại dám đăng ký kết hôn với một người đàn ông mới chỉ gặp mặt hai lần. Mười ngày trước, dưới sự trợ giúp của cô bạn thân Lương Thu Ngân, lúc Giang Nhung bước trên con đường kén chồng lần thứ N thì cô gặp được người tên Trần Việt này. Cô vốn cũng không ôm hy vọng gì, dù sao sau khi bị người ta bày kế hãm hại từ ba năm trước, cô đã không có tư cách để kén chọn nữa, mà chỉ có người khác chọn cô. Chính vì cô không thể kén chọn nên hôm đi xem mắt đó, cô mới đến sớm mười lăm phút. Điều kiện của bản thân không chiếm được ưu thế, vì vậy chỉ có thể cố gắng thể hiện tốt hơn một chút trên những phương diện khác, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Nếu như có thể gặp được người đàn ông thích hợp để gả đi thì cũng có thể khiến cha mẹ an tâm. Người đàn ông xem mắt cùng cô tới không sớm một phút, cũng không muộn một phút. Anh ta mặc Âu phục hết sức trang trọng, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này rất coi trọng cuộc xem mắt, để lại ấn tượng ban đầu rất tốt đối với Giang Nhung. Cách thức chào hỏi của anh ta cũng cực kỳ giản dị "Cô Giang, xin chào! Tôi là Trần Việt." Một câu nói cực kỳ bình thường, nhưng vì giọng của anh rất quấn hút nên Giang Nhung cảm thấy đặc biệt dễ nghe, ấn tượng với người đàn ông này lại tăng thêm một chút. Sau khi hai người trò chuyện đơn giản thì lịch sự để lại số điện thoại, sau đó lần lượt rời đi. Giang Nhung đã đi xem mắt nhiều lần, cô cũng không thấy lần xem mắt này có gì đáng kể. Cô cho rằng, lần xem mắt này cũng sẽ vô ích giống như những lần trước đây, nhưng không ngờ hai ngày sau, cô lại nhận được điện thoại của Trần Việt. Giọng nói của anh vẫn lịch sự, khách sáo "Cô Giang, buổi tối cô có thời gian rảnh không?" Tối hôm đó, Trần Việt hẹn cô đến một nhà hàng món cay Tứ Xuyên. Giang Nhung không thích những trường hợp xem mắt lúng túng như vậy lắm, nên trong bữa ăn cũng cực kỳ kiệm lời, suốt bữa cơm đều có vẻ thận trọng, cũng không thể ăn no. Cô vốn còn đang định tìm cớ rời đi trước, nhưng khi còn đang do dự thì Trần Việt lại bắt chuyện "Cô Giang, thứ Tư tới cô có thời gian rảnh không, hôm đó chúng ta đi đăng ký kết hôn cô thấy sao?" "Đăng, đăng ký cái gì cơ?" Giang Nhung bị những lời này của Trần Việt làm cho sửng sốt. "Giấy chứng nhận kết hôn." Anh lặp lại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, không hề giống đang nói đùa. "Giấy chứng nhận kết hôn?" Giang Nhung vẫn không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, côdùng sức nhéo lên đùi một cái, xác định mình không phải đang nằm mơ, lúc này mới nghiêm túc quan sát người đàn ông trước mắt. Trần Việt có một đôi mày kiếm rất đậm, ánh mắt sáng ngời có thần, khuôn mặt lại đẹp như tranh vẽ tựa như được khắc ra vậy, là kiểu người mà dù có đứng giữa vạn người thì liếc mắt là cũng có thể tìm ra. Nét mặt và thái độ của anh đều vô cùng nghiêm túc, nhìn không giống một người bốc đồng, nhưng đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, anh đã nói muốn kết hôn với cô? Ngay sau đó, giọng nói trấm thấp quấn hút của người đàn ông này lại truyền tới "Tôi vốn cho rằng cô Giang cũng giống như tôi, đi xem mắt chính là vì muốn lập gia đình, kết hôn sinh con, sống một cuộc sống "bình thường" như bao người khác." "Không sai, đúng là tôi cũng muốn như vậy, nhưng dù sao chúng ta mới gặp mặt lần thứ hai, anh không cảm thấy như vậy là quá nhanh sao?" Giang Nhung nói ra suy nghĩ của mình, cô đúng là muốn có một gia đình của riêng mình, nhưng cô chưa từng muốn làm qua loa như thế. "Đúng là hơi vội vàng." Trần Việt bình thản nói tiếp "Sau buổi gặp mặt lần đầu tiên, tôi đã cân nhắc trong suốt hai ngày. Cảm giác đầu tiên của tôi đối với cô Giang rất tốt, cá nhân tôi thấy tính cách của hai chúng ta cũng không mâu thuẫn với nhau, vì vậy tôi muốn thử xem thế nào." Giang Nhung hơi nhíu mày, có chút không vui "Trong quan niệm của tôi, hôn nhân không phải trò đùa. Thử? Nếu như sau khi thử thấy không tốt, có phải là anh muốn..." Không chờ cô nói xong, Trần Việt đã ngắt lời "Cô Giang, chúng ta đều là người trưởng thành, đương nhiên sẽ không mong đợi thứ tình yêu mà căn bản không tồn tại, hai ta đều biết rõ trong lòng mình muốn gì." Giang Nhung không đáp, cô bình tĩnh nhìn vào gương mặt của Trần Việt. Từ bề ngoài có thể thấy, người đàn ông này trầm ổn không khoa trương, có vẻ là đối tượng tốt để kết hôn. Nhưng cô thật sự có thể đem nửa đời sau của mình giao vào tay một người đàn ông mới gặp hai lần sao? Thật sự có thể không? Trần Việt thấy cô còn do dự, anh nói tiếp "Có thể là do tôi đã quá nóng vội, chưa nghĩ đến cảm nhận của cô. Nếu như cô Giang cảm thấy con người của tôi có thể chấp nhận được thì cô hãy về suy nghĩ thêm, tôi chờ điện thoại của cô." Hôm đó sau khi về nhà, cả đêm Giang Nhung đều nghĩ về chuyện này. Cô thừa nhận, một vài quan điểm cô cũng giống với Trần Việt, ví dụ như chuyện tình yêu căn bản không tồn tại. Sau lần tổn thương sâu sắc kia, cô không bao giờ tin tưởng trên thế giới này có thứ gọi là tình yêu. Cả một đêm không chợp mắt, sáng sớm hôm sau Giang Nhung bấm số gọi cho Trần Việt, chấp nhận lời "cầu hôn" của anh. Buổi sáng cùng ngày, Giang Nhung lấy sổ hộ khẩu, sau đó buổi chiều cùng Trần Việt đến nơi đăng ký kết hôn. Khi cô và Trần Việt cùng nhau cầm giấy chứng nhận kết hôn ra khỏi cục Dân sự, trong lòng cô có một loại cảm giác khó tả. Người ta đều nói hôn nhân là mạng sống thứ hai của phụ nữ, bây giờ xem ra cũng chỉ đơn giản như thế này thôi, dùng ba mươi nghìn để đăng ký, chính là đã khắc dấu ấn của riêng cô và Trần Việt lên sinh mạng cô. Hôm qua chính là ngày cô chuyển đến chỗ của Trần Việt sống chung. Tối hôm qua, Trần Việt cũng cư xử rất lịch sự, chủ động để cô ngủ riêng trong phòng ngủ chính, còn anh thì nghỉ ở một phòng ngủ khác. Giang Nhung không thể ngờ rằng, hôm nay trước khi ra ngoài đi làm, Trần Việt lại đưa thẻ ngân hàng cho cô. Cô và anh vẫn còn chưa hiểu rõ về nhau, sao anh có thể yên tâm giao hết gia sản cho cô được chứ? "Giang Nhung, phóng viên của các tạp chí lớn đều đang đợi ở bên trong. Người của Hội đồng quản trị và Tổng giám đốc mới cũng sắp đến rồi, lúc này cô còn đứng ngây ra đó làm gì?" Giọng nói nghiêm nghị của giám đốc phòng Ngoại giao Tạ Hoài An đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Giang Nhung, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, chấn chỉnh thái độ "Giám đốc Tạ, tôi xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn." Tạ Hoài An nhìn Giang Nhung, nghiêm khắc "Giang Nhung, mặc dù cô là nhân viên phòng Nghiệp vụ, nhưng giám đốc của các người đã phái cô qua đây trợ giúp phòng Ngoại giao chúng tôi thì cô phải xốc lại tinh thần cho tôi, đừng có gây cản trở công việc." Giang Nhung mím môi gật đầu "Giám đốc Tạ, vừa rồi là do tôi mất tập trung, sẽ không có tình huống như vậy xảy ra nữa." Tạ Hoài An lại nhìn Giang Nhung thêm mấy lần nữa rồi mới rời mắt đi, cô ta vỗ tay gọi mấy nhân viên phụ trách tiếp đón đến. "Mọi người xốc lại mười vạn phần tinh thần cho tôi, buổi họp báo hôm nay chúng ta nhất định phải làm thật tốt, tuyệt đối không thể để xảy ra chút sơ sót nào." Trong lúc nói, ánh mắt nghiêm túc của Tạ Hoài An đồng thời đảo qua từng nhân viên của mình.
Giang Nhung xấu hổ đến mức cả người đều đỏ rực lên, giờ cô chỉ muốn vùi đầu xuống nước. Thế nhưng vừa nghĩ đến sự ân cần và yêu thương của anh đêm nay, trái tim Giang Nhung lại như đang rộn ràng hạnh phúc. Có một người mẹ yêu thương mình đến như thế, lại lấy được một người chồng ân cần săn sóc như thế, Giang Nhung cảm thấy, có lẽ những ngày tháng cực khổ trước đây là khảo nghiệm của ông trời, để cô phải trải qua sóng gió bão tố mới thấy được cầu vồng. Mẹ và Trần Việt chính là hai cầu vồng đẹp nhất mà cô gặp được sau biết bao gian khổ, cô nhất định phải cùng họ sống hạnh phúc trong những ngày tháng sau này. Cuộc sống sau này, có mẹ, có chồng, có thể còn có những đứa con ngoan ngoãn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cô hạnh phúc dạt dào rồi. So với Giang Nhung, Trần Việt không chỉ cảm thấy kích động mà còn xen lẫn nhiều cảm xúc khác. Trước đây có rất nhiều phụ nữ chủ động lao vào vòng tay của Trần Việt, nhưng anh chưa bao giờ có ham muốn với bọn họ. Chỉ có Giang Nhung là khác biệt, anh muốn lấy cô làm vợ, sau đó chân chính chiếm lấy cô, đánh dấu chủ quyền của anh lên người cô, rồi danh chính ngôn thuận chăm sóc cô. Nhưng tại sao lại muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc cô? Trong khoảng thời gian này, Trần Việt cũng suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này nhưng lại không nghĩ ra đáp án, có lẽ là vì sự kiên cường của chính con người cô đã thu hút anh. Nhưng hôm nay anh mới hiểu ra, đối với anh, Giang Nhung hoàn toàn khác với đám phụ nữ kia, anh không chỉ muốn thương cô, mà còn muốn yêu cô tha thiết. Cũng giống như đêm nay, theo từng cơn sóng triều, anh dịu dàng và mạnh mẽ chiếm lấy cô, cảm nhận cô, khiến cô chân chính trở thành vợ của anh. Lúc này cô đang bình yên nằm bên cạnh anh với hơi thở đều đều và bình thản, khuôn mặt xinh đẹp vẫn đỏ như gấc, người cô bị dấu hôn của anh phủ kín. Ngắm nhìn một hồi, Trần Việt không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cổ họng liên tục nhấp nhô, anh rất muốn “ăn” cô thêm một lần nữa. Nhưng Trần Việt hiểu rõ, cơ thể của một cô gái vừa trải qua đêm đầu tiên không thể chịu nổi thêm một lần nữa. Thế là anh mạnh mẽ dằn xuống khao khát muốn “ăn” cô, sau đó dịu dàng ôm cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn, trong lòng không ngừng kêu gọi tên cô. Giang Nhung! Cuối cùng em đã thật sự trở thành vợ anh rồi! Ngày hôm sau. Lúc Giang Nhung tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cô khẽ cử động một chút thì cảm thấy cả người ê ẩm như vừa bị một chiếc ô tô cán qua, mọi khớp xương đều đau đến rã rời. “Ui!” Cô cau mày, rên lên một tiếng. “Dậy rồi à!” Người đàn ông ấy vẫn ăn mặc rất tươm tất ngồi bên cửa sổ đọc báo như ngày thường, bỗng anh quay đầu lại, lặng lẽ ngắm nhìn cô. “Ừm.” Giang Nhung rầu rĩ đáp một tiếng. Người đàn ông này sao lúc nào cũng trưng cái bộ mặt bình thản đó hả, dường như tối qua người điên cuồng chiếm lấy cô không phải anh vậy. Trần Việt đứng dậy bước về phía cô, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú, “Nếu không khỏe thì đừng dậy, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi, anh sẽ cho vệ sĩ bảo vệ mẹ vợ.” Căn phòng vẫn còn dấu vết của đêm điên cuồng hôm qua, nhất là khi anh bước tới, cô như cảm thấy hơi thở của anh lại một lần nữa chiếm lấy mọi giác quan của cô. Giang Nhung đỏ mặt không nói nên lời. “..” Trần Việt lại nói tiếp, “Tối qua anh hơi quá sức, lỡ làm đau em rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn.” Mấy lời như thế mà người đàn ông này vẫn nói với vẻ mặt nghiêm túc cho được, đến mức cô cảm thấy dường như anh đang bàn công việc với cô chứ không phải đang nói chuyện âu yếm riêng tư giữa hai người vậy. Giang Nhung đưa tay véo một cái bên eo anh, “Tên khốn.” Tối hôm qua cô lấy hết can đảm mới dám nhào lên người anh, hôm nay tỉnh lại cô lại xấu hổ đến mức muốn nhảy xuống cái lỗ nào đó, nhất là khi nhớ về sự chủ dộng dạn dĩ tối hôm qua của mình. Thế mà anh còn nói những lời mờ ám khiến đầu óc người ta phải suy nghĩ lung tung như vậy, có phải anh muốn cô xấu hổ chết không hả? Tối hôm qua cô hoang dại như một con mèo hoang, bây giờ lại xấu hổ không dám ngẩng mặt, càng không dám nhìn vào mắt anh. truyện được mua bản quyền từ tác giả up trên app mê tình truyện Thấy vẻ thẹn thùng của cô, Trần Việt không khỏi cười gian. Anh cúi đầu hôn lên gò má đỏ ửng của cô, “Vậy thì cứ thế đi nhé, hôm nay em nằm nghỉ đi, anh đi lấy gì đó cho em ăn.” “Không muốn ăn.” Cô kéo vạt áo của anh, cúi đầu đỏ mặt đáp, “Anh ơi, em muốn anh ôm em một lát.” Cô rất hy vọng buổi sáng thức dậy trong lòng của anh, chứ không phải anh vẫn ngồi bên cửa sổ đọc báo như ngày thường, nó khiến cô cảm thấy dường như chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ. “Ừm.” Trần Việt ôm lấy cô, mũi hít lấy mùi hương cơ thể cô. Cô bé ngốc này, cô chắc chắn không biết cô quyến rũ đến mức nào, dù chỉ là một cái ôm cũng khiến anh bùng lên khao khát muốn đè lên người cô. Đêm qua anh hai lần chiếm lấy cô, giờ ngọn lửa vẫn luôn ấp ủ trong người chỉ chực chờ bùng lên, cơ thể của anh đang hò hét muốn nhào tới tiếp tục muốn cô. Nếu không phải anh có sức kiềm chế cao, vì thương yêu mà tối qua tha cho cô, thì giờ cô làm gì còn sức giày vò anh thế này. Giang Nhung cựa quậy trong lòng anh, nhỏ giọng nói, “Ông Trần ơi, sau này sáng nào anh cũng phải ôm bà Trần như thế này đó.” Ngọn lửa trong người Trần Việt vốn còn chưa dập tắt được, giờ mới sáng sớm lại bị Giang Nhung không biết vô tình hay cố ý trêu chọc, nỗi khao khát trong Trần Việt lại reo hò nổi dậy. Cô đã nghỉ ngơi cả một buổi tối, trông tinh thần có vẻ rất tốt, chắc hẳn có thể làm thêm một lần nữa… Trần Việt thuận thế đè xuống cắn lấy vành tai cô, giọng nói anh vô cùng dịu dàng, “Bà Trần à, sau này sáng nào cũng phải để ông Trần yêu em thế này đấy.” Giang Nhung thẹn thùng không biết nói gì, nhưng vừa nghĩ tới mỗi sáng anh lại yêu cô như thế, tâm trạng cô lại trở nên hưng phấn. Sau đó, đến khi bà Trần có thể thoát khỏi ông Trần đã là chuyện của hai tiếng sau. Ngồi trên bàn ăn, Giang Nhung nhìn vẻ mặt sung sướng của Trần Việt mà không khỏi mắng thầm, “Đúng là sói đội lốt người!” Trước đêm qua, cô vẫn cảm thấy anh là một quân tử đứng đắn, cô dâng tận miệng mà anh vẫn điềm nhiên như không, còn đuổi cô đi. Nhưng sau đêm qua, nhất là buổi sáng hôm nay, hình tượng của người đàn ông này trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn. Vừa nghĩ tới chuyện vừa rồi, khuôn mặt xinh đẹp của Giang Nhung lại nóng phừng phừng, ngay cả nhìn Trần Việt cũng không dám, chẳng lẽ Trần Việt trước đây là kẻ kinh nghiệm đầy mình hay sao mà kiểu nào cũng nghĩ ra được, còn bắt cô phải cầu xin anh. Đúng là đáng ghét! Vừa nghĩ như thế, khóe miệng bỗng cảm nhận được một cái chạm dịu dàng, Giang Nhung lập tức giật mình tránh sang một bên. “Miệng dính sữa kìa.” Anh giơ đầu ngón tay dính sữa của mình lên trước mặt cô, “Anh giúp em lau mà.” Trắng trắng, dính dính… Á á á á… Giang Nhung chỉ muốn đánh cho mình hai bạt tai, cô lại nghĩ đi đâu rồi vậy, sao đầu cô lúc nào cũng nghĩ tới mấy thứ lung tung thế. Sữa thì là sữa thôi, sao cô lại liên tưởng tới Trần Việt chứ. Thôi rồi, Giang Nhung vốn không muốn suy nghĩ lung tung nhưng lại không thể khống chế được, cứ như thế này thì hôm nay chắc chắn không ra khỏi cửa nổi rồi.
Xử lý xong việc riêng thì đã qua nửa ngày. Nhưng Trần Việt vẫn không rảnh rỗi. Thịnh Thiên còn có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý, chờ anh quyết định sách lược. Vì Thịnh Thiên, vì nhà họ Trần, vì Giang Nhung và con, anh không thể cho mình có một phút thả lỏng nào. Nhất là vào thời điểm mấu chốt này, anh phải luôn luôn duy trì sự cảnh giác, không thể để xảy ra bất kỳ sai lầm nào. Trần Việt vừa trở lại văn phòng, thư ký đã đưa tài liệu cần anh tự mình xử lý tới. Trần Việt cầm tài liệu lên và lật xem qua một lát, chữ trên tài liệu dần mờ đi, đầu cũng càng lúc càng nặng. Trần Việt vội vàng nhắm mắt lại và lấy kính xuống. Anh giơ tay khẽ day huyệt thái dương, hy vọng có thể làm cho đầu mình đỡ nặng nề. Nhưng hai phút trôi qua, tình trạng này chẳng những không giảm bớt, trái lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Khi anh mở mắt ra, tất cả hình ảnh trước mắt đều trở nên mơ hồ. Cho tới nay, thời gian nghỉ ngơi của anh đều rất ngắn, có mệt mỏi hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện qua tình trạng như hôm nay. Cũng không biết anh bị làm sao nữa? Trần Việt cầm điện thoại trên bàn làm việc và định gọi điện bảo thư ký pha cốc cà phê để anh uống cho tỉnh táo. Ai ngờ anh vừa tay giơ ra lại chộp hụt, mệt mỏi rũ xuống. Anh muốn giơ tay lên cầm điện thoại lần nữa nhưng cơ thể cao lớn đã nghiêng về phía trước, mệt mỏi nằm sấp ở trên bàn làm việc. Anh cố gắng cử động thì phát hiện mình thậm chí không có sức để đưa tay ra nữa. Làm sao có thể như vậy được? Trần Việt cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng để cố gắng nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ đến cốc trà mà ông cụ đã cho anh uống. Hôm nay, sau khi anh ra cửa cũng chỉ uống có cốc trà kia, chẳng lẽ ông cụ... Đầu càng lúc càng nặng nề, Trần Việt đã không có cách nào suy nghĩ được nữa. Anh nằm ở trên bàn, lần đầu tiên có cảm giác không có sức và bất lực như vậy. Không được, anh không thể gục ngã. Nếu như anh ngã xuống, Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ sẽ phải làm thế nào? Anh là chỗ dựa cho hai mẹ con bọn họ, anh phải đứng lên, phải... Trần Việt dùng hết sức lực cuối cùng, cắn răng và thử ngồi dậy, nhưng cuối cùng cơ thể suy yếu đã chiến thắng được ý chí mãnh liệt của anh, anh lại ngã xuống. Cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Diên đẩy cửa bước vào "Tổng giám đốc Trần…" Anh ta còn chưa nói hết đã phát hiện ra Trần Việt không bình thường, vội vàng xông tới "Tổng giám đốc Trần, anh làm sao vậy?" "Đừng… đừng... Giang Nhung..." Sau mấy từ đứt quãng như vậy, Trần Việt đã mất đi tất cả tri giác. Với mấy từ gián đoạn như vậy, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không biết Trần Việt muốn nói gì, nhưng Lục Diên lại hiểu rõ. Trần Việt muốn bảo bọn họ đừng nói cho Giang Nhung biết. Đã đến lúc này rồi, anh cũng ngã xuống nhưng vẫn không muốn làm cho Giang Nhung phải lo lắng... Lục Diên thật muốn nghiến răng nghiến lợi vì ông chủ, nhưng anh ta không có thời gian để nghĩ tới chuyện khác, chỉ vội vàng đưa Trần Việt tới bệnh viện. Lục Diên gọi người đưa Trần Việt đến bệnh viện Thịnh Thiên với tốc độ nhanh nhất. Sau khi kiểm tra qua, bác sĩ tất nhiên không kiểm tra ra được nguyên nhân vì sao Trần Việt lại đột nhiên ngất xỉu. Hơi thở, nhịp tim và các phương diện khác của Trần Việt đều rất bình thường, các cơ năng đều như người bình thường, nhưng anh lại hôn mê bất tỉnh. Anh không thể cử động, không thể mở mắt, không thể nói chuyện, giống như một người sống thực vật. ... Kim đồng hồ dần chỉ về phía số chín. Sau khi Giang Nhung và Nhung Nhung nhỏ cùng luyện Taekwondo lại đi dạo ở trong sân. Chỗ bọn họ đi dạo không xa cửa lớn, cô tính khi Trần Việt trở về thì hai mẹ con bọn họ có thể nhìn thấy anh đầu tiên. Nhưng bọn họ chờ mãi, chờ đến khi Nhung Nhung nhỏ đã ngủ gà ngủ gật, vẫn không chờ được Trần Việt trở về. Lúc sẩm tối, Giang Nhung có nhận được tin nhắn của Trần Việt gửi qua zalo, nói buổi tối có một bữa tiệc nên phải về muộn một chút. Giang Nhung biết anh còn đang đi xã giao nên không tiện gọi điện thoại tới làm phiền anh. Cô không thể làm gì khác hơn là bế Nhung Nhung nhỏ vào nhà, tắm rửa cho cô bé trước. Giang Nhung thích nhất là tắm cho Nhung Nhung nhỏ. Sau khi cởi hết quần áo của cô bé, nhìn cơ thể nhỏ bé mũm mĩm kia là cô lại hận không thể cắn cô bé vài cái. Nhung Nhung nhỏ đặc biệt thích nước, cô bé ngồi trong bồn tắm nhỏ của mình và chơi rất vui vẻ. Giang Nhung vừa không để ý liền bị cô bé hắt cho ướt hết người. "Nhung Nhung, con đừng làm loạn nữa." "Mẹ, Nhung Nhung còn muốn chơi nữa." Giang Nhung bế cô bé lên và dịu dàng nói "Nhung Nhung ngoan, con nghịch nước quá lâu sẽ bị cảm đấy. Ngày mai còn phải đi tới trường mầm non nên Nhung Nhung phải ngủ sớm, ngủ sớm thì mới có thể trở nên xinh đẹp hơn được." Đôi mắt to long lanh của Nhung Nhung chớp chớp, hỏi thăm "Mẹ, Nhung Nhung trở nên xinh đẹp hơn thì mẹ và ba phải làm thế nào?" Nhung Nhung nhỏ cảm thấy một mình mình trở nên xinh đẹp hơn mà ba và mẹ không xinh đẹp lên, như vậy không phải về sau cô bé còn xinh đẹp hơn ba mẹ sao? Cô bé nghĩ như vậy không tốt, cô bé hi vọng ba mẹ cũng xinh đẹp như mình cơ. "Ba và mẹ cũng sẽ trở nên xinh đẹp mà." Giang Nhung cầm khăn tắm bọc Nhung Nhung nhỏ lại, dịu dàng lau khô người, lau khô tóc, mặc bộ áo ngủ cho cô bé. "Ba mẹ và Nhung Nhung cùng xinh đẹp." Nhung Nhung khẽ nói. "Ừ, đúng rồi, chúng ta đều trở nên xinh đẹp." Giang Nhung hôn lên đôi má phúng phính của Nhung Nhung “Bảo bối, con nằm xuống ngủ đi." "Nhung Nhung muốn đợi ba cơ! Con muốn nói cho ba biết một bí mật nhé!" "Nhung Nhung có bí mật gì muốn nói cho ba biết vậy?" Nhung Nhung nhỏ giơ tay che miệng của Giang Nhung "Bí mật, con chỉ nói cho ba biết thôi." Giang Nhung cầm bàn tay nhỏ bé của Nhung Nhung lên hôn, giả vờ đau lòng nói "Mẹ thật đau lòng, Nhung Nhung có bí mật nói cho ba biết mà không chịu nói cho mẹ biết gì cả." Thấy mẹ dường như muốn khóc, Nhung Nhung nhỏ liền sốt ruột, vội vàng ôm lấy mặt Giang Nhung"Mẹ đừng khóc." "Nhưng Nhung Nhung còn chưa nói cho mẹ biết bí mật đâu." Giang Nhung giả vờ dụi con mắt, giống như khóc thật đau lòng vậy. "Oa…." Thấy mẹ khóc thật đau lòng, Nhung Nhung nhỏ khổ sở, lo lắng không nhịn được liền khóc òa. "Nhung Nhung..." Lúc này đổi lại thành Giang Nhung hoảng loạn, vội vàng ôm cô bé vào trong lòng, vỗ nhè nhẹ vào lưng của cô bé an ủi “Bảo bối, mẹ đùa con thôi, mẹ không khóc đâu." "Mẹ không ngoan!" Nhung Nhung nhỏ dụi mắt, trên hàng lông mi thật dài còn treo giọt nước mắt trong suốt. Sao mẹ có thể lừa cô bé, làm cô bé hoảng sợ chứ? "Đúng, là mẹ không ngoan, vậy Nhung Nhung nằm xuống đi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho ba hỏi xem bao giờ ba mới về. Nhung Nhung của chúng ta có bí mật muốn nói cho ba biết đấy." "Vâng ạ." Nhung Nhung nhỏ gật đầu thật mạnh. Giang Nhung nằm xuống bên cạnh Nhung Nhung nhỏ, cầm điện thoại di động gọi cho Trần Việt. Nhưng chuông reo rất lâu vẫn không có ai nghe máy. Giang Nhung nghĩ thầm, có thể Trần Việt còn đang bận nên không nghe được tiếng điện thoại kêu. Giang Nhung cất điện thoại và áy náy mỉm cười nói với Nhung Nhung nhỏ "Nhung Nhung, ba còn đang bận làm việc, con ngủ trước đi, ngày mai con tỉnh lên lại nói bí mật cho ba biết, được không?" Nhung Nhung nhỏ ngoan ngoãn gật đầu "Nhung Nhung ngủ đây, chúc mẹ ngủ ngon, chúc ba ngủ ngon."
Truyện Lấy chồng bạc tỷ Thông tin truyện Lấy chồng bạc tỷ Đánh giá từ 43 lượt. Tác giả Mộc Thất Thất Thể loại Ngôn tình, Đô Thị, Sủng, Hiện đại Nguồn Việt Writer Trạng thái Full Truyện Lấy chồng bạc tỷ xoay quang câu chuyện Cuộc sống luôn có những điều bất ngờ xảy ra ví dụ như Giang Nhung mong muốn có cuốc sống bình thường nên đồng ý gả cho một người đàn ông bình thường. Nhưng người đàn ông bình thường ấy lại trở thành Sếp công ty cô. Không dừng lại ở đó mà, anh ta còn là người thừa kế của Tập đoàn Đế Quốc giàu nhất Châu Á. Bên ngoài, là một người nắm quyền kinh doanh quyết đoán, máu lạnh vô tình. Mà bên trong, Anh ta lại là một tên sói đội lốt cừu, “gặm” nàng đến xương cốt cũng không chừa. Danh sách chương Chương 1 Hôn nhân chớp nhoáng Chương 2 Boss lớn thần bí Chương 3 Những ngày sau kết hôn Chương 4 _ đừng dễ dàng nói lời chia tay Chương 5 Chồng mới cưới quan tâm Chương 6 Ngài tổng giám đốc lạnh lùng Chương 7 Anh sẽ ghen Chương 8 Không có tình cảm làm cơ sở Chương 9 Bạn là nữ Chương 10 Không giữ lời Chương 11 Em hy vọng tôi đi_ Chương 12 Trò chơi gặm táo Chương 13 Nụ hôn bất ngờ Chương 14 Chỗ dựa là tổng giám đốc Chương 15 Người phụ nữ say rượu Chương 16 Một ngày bình yên Chương 17 Gọi một tiếng “chồng ơi” Chương 18 Ở nhà đợi anh Chương 19 Có điều bí mật giấu bên trong_ Chương 20 Không bằng chó Chương 21 Phụ nữ tức giận đâu cần lý do Chương 22 Bữa tối lãng mạn Chương 23 Đây mới thực sự là hôn Chương 24 Giống như cảnh trong mơ Chương 25 Gặp lại người cũ Chương 26 Làm người khác tổn thương, bị bắt Chương 27 Còn không biết chọc phải ai sao Chương 28 Tin tưởng tôi Chương 29 Mọi chuyện đều có tôi Chương 30 Cần thêm một người thư ký Chương 31 Tình yêu năm đó Chương 32 Cô là bà trần rồi Chương 33 Bọn họ là vợ chồng hợp pháp Chương 34 Vì sao lại cưới giang nhung Chương 35 Diễn ái ân Chương 36 Chuyện khẩn cấp Chương 37 Yêu tinh gây chuyện trần tiểu bích Chương 38 Người anh trai nghiêm khắc Chương 39 Tin đồn Chương 40 Lại gặp cù mạnh chiến Chương 41 Người muốn ở bên cả đời Chương 42 Hóa ra là hiểu lầm Chương 43 Âm mưu tính toán Chương 44 Chồng cậu dùng cỡ nào_ Chương 45 Tắm nước lạnh Chương 46 Sốt cao nghiêm trọng Chương 47 Chồng đổ bệnh mà không thể đi theo Chương 48 Không muốn trở thành quả phụ Chương 49 Vợ tôi tên là giang nhung Chương 50 Không phải lời ân ái 1 2 3 4 5 6 20 Chuyển nhanh tới trang
Giang Nhung hít sâu một hơi, nói “Chất độc HDR trong người anh ấy vẫn chưa được giải, chất độc đè lên dây thần kinh thị giác của anh ấy, dẫn đến việc anh ấy không nhìn thấy, nhưng vì không muốn người khác lo lắng, anh ấy bảo bác sĩ giấu mọi người.” Nghe lời này của Giang Nhung, tính khí trước nay luôn tốt như Tiêu Kình Hà cũng tức đến mức nhảy dựng lên “Cậu ta....Cái tên này cũng quá tùy hứng rồi, sự việc nghiêm trọng như vậy cũng giấu mọi người sao?” Tức thì cũng tức, nhưng Tiêu Kình Hà cũng hiểu tại sao Trần Việt lại bảo bác sĩ giấu mọi người. Từ trước đến nay Trần Việt luôn là trụ cột vững chắc trong nhà họ Trần, là nhân vật trung tâm của Thịnh Thiên, anh đã quen với việc gánh vác tất cả trách nhiệm. Nếu như anh có việc gì, người nhà sẽ rất lo lắng, nhân viên cấp dưới cũng sẽ loạn, thế nên cách tốt nhất chính là giấu tất cả mọi người. “Anh......” Giang Nhung nhìn Tiêu Kình Hà, dịu dàng gọi anh “ Hiện giờ em muốn anh giúp em một chuyện.” Tiêu Kình Hà vỗ ngực, một tay giữ vai cô, nói “Chỉ cần có thể giúp được bọn em, đừng mọi là một chuyện, cho dù là một trăm một nghìn chuyện, anh cũng thành vấn đề.” “Có một người có cách có thể khiến mắt Trần Việt sáng lại, nhưng người này chưa chắc đã nói cho chúng ta phương pháp, thế nên em muốn anh và em đi nói chuyện với cô ấy.” Tiêu Kình Hà vô cùng sảng khoái đồng ý, Giang Nhung cũng không khách sáo với anh. Tiêu Kình Hà vội vàng hỏi “Người đó là ai?” Chuyện đàm phán tìm anh là tìm đúng người rồi. Anh nghiên cứu tâm lí học bao nhiêu năm như vậy, sở trường chính là đoán tâm tư của người khác, trừ tâm tư của Trần Việt ra, anh cũng chưa từng gặp qua người nào khiến anh không đoán được. Giang Nhung cắn cắn môi, từng chữ nặng nề nói “Hứa Huệ Nhi.” “Lại là cô ta!” Người phụ nữ đó, hai năm trước Giang Nhung mất, lúc Tiêu Kình Hà quen biết Trần Việt thường xuyên nhìn thấy cô ta. Lúc đó, anh cảm thấy ánh mắt của cô ta có vấn đề, có điều nghĩ lại, người đàn ông ưu tú như Trần Việt, bên cạnh có người ngưỡng mộ anh cũng là bình thường. Trần Việt đều không quan tâm, anh có rất nhiều việc, chỉ là không ngờ, Hứa Huệ Nhi đó lại hạ độc Trần Việt. Giang Nhung gật đầu, nói “Hứa Huệ Nhi vẫn luôn ghét em, chính xác hơn chính là ghét thân phận vợ của Trần Việt là em. Em và cô ta có vài lần xung đột, mỗi lần, cô ta đều hận đến mức muốn xé em. Em đi hỏi cô ta cách giải, em đoán cô ta sẽ không đưa cho em. Anh, anh trước đây gặp qua cô ta, anh có cách nào không?” “Người phụ nữ đó miệng có chút kín kẽ, hơn nữa ngoài Minh Chí ra, cô ta dường như cũng không còn gì để quan tâm tới nữa, thế nên muốn cạy lời cô ta không muốn nói, không dễ dàng như thế.” Nghĩ đến Hứa Huệ Nhi người này vị chấp niệm mà trở nên điên cuồng, Tiêu Kình Hà cũng có chút đau đầu. Nghe xong lời Tiêu Kình Hà nói, khuôn mặt tinh tế của Giang Nhung phút chốc trở nên u ám, cô nhẹ giọng nói “Đến anh cũng không có cách?” Tiêu Kình Hà ôm chặt cô, an ủi nói “Đừng nản chí, còn có anh trai em ở đây mà. Đi thử đi, không thử ai biết có được hay không chứ?” Giang Nhung mím môi cười “Anh, cám ơn anh!” Tiêu Kình Hà nói Anh là anh của em.” Giang Nhung lao vào lòng anh, cho anh một cái ôm thật lớn “Hy vọng kiếp sau em vẫn có thể gặp được anh người anh trai tốt vậy.” “Kiếp sau anh không muốn gặp phải em cô em gái nhiều chuyện đâu.” Miệng thì nói lời khó nghe, trong lòng Tiêu Kình Hà lại đang nghĩ, nếu thực sự có kiếp sau, bọn nhất định vẫn là anh em. Giang Nhung nhấc đồng hồ nhìn thời gian, lại nói “Hôm này trong nhà còn có người cần em chăm sóc, chúng ta ngày mai chín giờ sáng đi.” “Được.” Tiêu Kình Hà gật đầu, đau lòng nhìn Giang Nhung “Giang Nhung, chúng ta là anh em, là người thân ruột thịt, gặp chuyện thì tìm anh, đừng quên, em còn có người nhà.” Giang Nhung gật mạng, nói “Anh, em biết rồi. Có người anh trai như anh, có người nhà như anh, thực sự quá tốt.” Tiêu Kình Hà xoa đầu cô “Được rồi, đi làm việc của em đi. Anh còn có việc phải làm, về trước đây.” “Được, vậy ngày mai em tìm anh.” Giang Nhung lại dặn dò anh một lần nữa “Anh lúc rảnh rỗi nghĩ xem ngày mai nên làm thế nào mới cạy được miệng Hứa Huệ Nhi.” “Chúng ta học tâm lí, chú trọng nhất chính là dựa vào hoàn cảnh đưa ra cách giải quyết thích hợp, chuyện này em đừng đưa ra chủ ý.” Tiêu Kình Hà vẫy tay về phía cô “Đi đây.” Nhìn Tiêu Kình Hà càng đi càng xa, đến khi anh biết mất khỏi phạm vi tầm nhìn của cô, Giang Nhung mới thu lại ánh mắt. Muốn cạy được miệng Hứa Huệ Nhi, cô đem tất cả thẻ bạc đặt cược lên người Tiêu Kình Hà, hi vọng anh có thể thắng lợi. Chỉ cần tìm được phương pháp loại bỏ chất độc HDR, khiến mắt của Trần Việt nhanh chóng khỏi, viên đá đè trong lòng cô mới có thể hạ xuống được. Giang Nhung trở về phòng, đụng phải quản gia Hương Tú, cô dừng bước hỏi “Hương Tú, cơ thể của bà chủ thế nào rồi?” Hương Tú khách sáo trả lời “Có ông chủ bên cạnh bà ấy, đỡ hơn nhiều rồi. Mợ chủ, cô đừng lo lắng.” “Ừ.” Giang Nhung gật đầu “Vất vả cho cô rồi.” Giang Nhung lên lầu, đến phòng làm việc của Trần Việt, gõ cửa, Trần Việt không có đáp lại, cô liền đẩy khe cửa, thò nửa cái đầu vào xem xét. Trần Việt lại đang họp với người khác qua video, nghe thấy tiếng cô gõ cửa, anh đầu cũng không ngẩng lên nói “Cứ vào trước.” Giang Nhung mở cửa đi vào, liền đứng ở cửa cũng không có tiến vào, không lên tiếng làm phiền anh. Không bao lâu, Trần Việt liền kết thúc cuộc họp, ngầng đầu nhìn cô “Ừm, có phải có chuyện gì giấu trong lòng?” Anh nhìn không rõ biểu cảm của cô, không nhìn thấy ánh mắt của cô, nhưng anh hiểu cô, hiểu đến mức chỉ qua hô hấp nặng nhẹ cũng đoán ra được biểu cảm của cô. “Đúng. Là có chuyện giấu trong lòng.” Giang Nhung đi về phía anh, vừa đi đến bên cạnh anh, liền bị anh kéo vào trong lòng, anh đặt cô ngồi trên đùi anh. “Á....” Giang Nhung bị dọa kêu lên một tiếng. Trần Việt cười cô “Là anh ôm em, cũng không phải người khác, như vậy cũng dọa được em.” Giang Nhung lườm anh một cái “Đổi lại là anh xem, có bị dọa không?” Nụ cười của Trần Việt càng thêm sâu “Vậy chúng ta đổi vị trí thử xem.” Nhìn nụ cười của anh, nhưng lại không nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh. Bất giác, Giang Nhung vươn tay, nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, đặt môi lên đôi môi mỏng gợi cảm của anh Sự chủ động của cô, khiến Trần Việt hơi loạn nhịp, có điều chỉ có hai giây, Trần Việt liền cướp lại quyền chủ động. Anh lùi lại phía sau, mở miệng, nghịch ngợm cắn môi dưới của cô, ác ý nhấp nhấp miệng, đột nhiên cười trầm “Hôm nay là thời kì nguy hiểm của em, chúng ta không làm.” Nghe lời này của Trần Việt, khuôn mặt của Giang Nhung phút chốc đỏ ửng. Xấu xa, cô chỉ muốn hôn anh, chỉ là muốn hôn anh, căn bản không có nghĩ đến cái khác. Giang Nhung cuộn tròn nắm đấm đấm anh, nhưng lại bị anh bắt được đưa lên miệng hôn nhẹ một cái “Thực sự nghĩ như vậy sao? Hửm?”
lấy chồng bạc tỷ chương